Xóm Miễu là một xóm lao động nghèo chừng khoảng trăm nóc nhà lụp xụp. Xóm này người ta làm đủ thứ nghề, khu nhà bà Sáu thì làm nghề bán mì gõ, khu nhà ông Hai Quẹo thì làm nghề bốc vác, khu đầu xóm thì toàn gái bán bia ôm, khu nhà tôi thì có vài tay làm công chức quèn...
Nửa đêm Thi bỗng giật mình thức giấc bởi một tiếng động mạnh. Có thể là mấy chú chó nhà chủ mò ăn đêm đã đánh đổ chiếc nồi từ trên cao xuống. Chắc không phải là kẻ trộm vì nếu có người lạ đàn chó đã sủa lên ầm ĩ. Thi tự trấn an nỗi sợ của mình để mong có thể chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng không hiểu sao Thi cứ thấy bồn chồn khó tả.
Má tôi ở nơi miền quê nghèo xa tít mù ấy chắc hổng nhớ hôm nay là 20-10, mà có nhớ chắc gì đã biết là Ngày Phụ nữ VN. Má tôi chắc cũng không rành lắm mấy cái lễ nghĩa ở đời, chúc tụng nhau qua lại kiểu của "người hiện đại" như chốn Sài thành thân thương này.
Con bé Hiền len lén nhìn mẹ rồi rón rén đưa tay mân mê mấy cục bột trên bàn. Bị mẹ phát hiện, nó vội rụt tay lại. Mẹ nhìn nó với ánh mắt nghiêm nghị. Nó sợ.
Mình là một kẻ mù đường thứ thiệt. Quanh đi quẩn lại chỉ vài con đường mà mình vẫn lạc. Ngồi sau xe, bạn vẫn thường càm ràm mỗi khi mình rẽ vào một con đường xa lạ hay sự “mài mại” của mình vô tình làm bạn đứng chôn chân giữa góc đường vắng vẻ.
Mẹ bảo “cu Tý nhìn lên trời mà xem. Có con trâu bị sứt mất cặp sừng”. Lúc cúi xuống đã không còn thấy mẹ đâu nữa, chỉ thấy cổ mỏi và mắt cay muốn khóc.
1. Trong nhà, các anh chị lớn đều đã “tốt nghiệp sớm” chuyện học, lo đi làm rẫy nương với ba mẹ. Duy nhất có nó còn là học sinh, ngày ngày vẫn được tung tăng cắp sách tới trường. Năm nay nó lớp 4. Nhìn bề ngoài, bộ dạng nó có hơi “hột mít” nhưng được cái học giỏi.
Sáng nay có đi học không? Rảnh không? - Hôm nay tôi được nghỉ, nhưng rảnh hay không thì còn tùy. Nếu chị Hân rủ đi chợ thì tôi rảnh, còn đi chùa thì không. Vu lan đi chùa để nhận cái bông màu trắng cài lên áo, buồn lắm.
1. Trăng chênh chếch về phía đằng tây, Liên vẫn không tài nào ngủ được. Cô ngồi bó gối nhìn qua ô cửa sổ thứ ánh sáng xanh bàng bạc đang chiếu rọi ngoài kia mà cảm thấy tủi thân đến lạ.
Trong cuộc đời của mỗi người sẽ luôn có ký ức về những người thân yêu. Tôi cũng vậy, cả một tuổi thơ gắn liền với cha mẹ nhưng người cho tôi nhiều kỉ niệm nhất đó chính là CHA.
Đức Phật có dạy: Tâm hiếu là tâm Phật, hành hiếu là hành Phật. Tâm của con người hiếu thảo là tâm của đức Phật, hành động hiếu thảo của con người chính là hành động của đức Phật. Nét đẹp này rộng sâu bao nhiêu, cuộc sống có cơ hội đem lại an bình cho xã hội nhiều bấy nhiêu. Như câu chuyện Giản dị tình cha của cô giáo Trần Thị Thu Thuỷ để lại trong lòng người đọc những nỗi niềm cảm xúc dâng tràn. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Nghe tin Sư Cả bệnh nặng sắp viên tịch, tôi gác lại tất cả mọi công việc để trở lại chùa quê. Tháng Tư, những cơn mưa đầu mùa làm cho con đường đang khô bụi bỗng trở nên trơn trượt.