Sáng nay, khi đi uống cà-phê vừa về tới nhà, tôi đã nghe đám trẻ con trong xóm vừa chạy theo vừa nhao nhao lên báo tin “Con kiến nhà chú chết rồi kìa!”. Tôi hỏi một đứa nhỏ tuổi nhất:
Quê tôi thuần nông, nhà tôi đương nhiên cũng thuần nông nhưng nhìn qua nhìn về chỉ toàn lúa gạo khoai sắn nên trong mắt tôi bắp trở thành hàng quý hiếm. Đặc biệt quý hiếm nhân đôi khi cả nhà, tất thảy chín người (trừ mẹ) ai cũng ghiền món bắp.
Một ngày đẹp trời, tôi quyết định đi lấy thuốc thay vì nhờ người khác. Suốt mùa hạ không ra khỏi chùa, rồi dịch bệnh bùng phát, rồi mưa bão ngập đường khiến tôi cũng ngại ra ngoài. Lâu ngày trở thành một thói quen rất ư là nề nếp, đó là lười đi.
Tình cờ tôi nhìn thấy bức ảnh của ai đó trên mạng chụp cảnh bình minh khi mặt trời mới ló dạng. Bức ảnh thật đẹp khi con chuồn chuồn ớt được lồng trong vòng tròn của ông mặt trời.
Trong tiết trời se se lạnh, heo may về heo hắt trên tán lá bàng sắp đỏ, một chút dịu dàng của gió, tháng Chín chạm vào bao nỗi nhớ bâng khuâng, với biết bao nhiêu niềm hân hoan chờ đợi. Vẫn là những cảm xúc xưa cũ, tháng Chín trong ta, trong biết bao nhiêu con người ắt hẳn là một tháng ăm ắp yêu thương, tròn đầy trong tiềm thức...
Nếu chúng ta đến cúng Phật bằng niềm tin chánh tín như vậy thì nguồn năng lượng tha lực của chư Phật và năng lượng tâm linh chúng ta mới giao thoa với nhau. Lúc ấy, chúng ta sẽ đạt được như sở nguyện.
Yên ngồi co ro bên cửa sổ, nghe mưa rả rích đi qua lòng. Cơn mưa đêm đầu mùa lúc mau lúc thưa, tiếng mưa vỡ trên mái tôn thành những âm thanh xô vào nhau thật buồn bã. Hạnh phúc tựa như mưa, nắm giữ sao thật khó. Yên không muốn làm tổn thương đau đớn một ai, nên đành nén mình câm lặng mặc tim đã mang nhiều vết xước...