-
Trong không khí chuyển mình của những ngày sắp vào xuân, mọi hoạt động đời sống trở nên vội vàng hối hả, trong lòng ai cũng cảm thấy nôn nao kỳ lạ. Mọi người nỗ lực hoàn tất công việc để kết thúc một năm nhọc nhằn vất vả, tổng kết những thành tựu đạt được, khẩn trương chào đón năm mới mở ra vận hội mới với những khởi đầu mới.
-
Chiều đông, gió se sắt. Mấy khóm chuối ố vàng vì những ngày mưa. Chị ngồi bên cửa sổ nhìn ra hè, cách vườn chuối chừng vài mét là cánh đồng xanh cỏ. Chúng rộng thênh thang. Một vài cánh cò điểm lên nền xanh gợi lên nỗi buồn sâu thẳm. Chị nhớ nhà, lâu quá không về bên ấy. Khi làm xong căn nhà của mình thì chị cũng hết tiền, vì thế chị ít về nhà mẹ đẻ. Mọi bận về nhà, chị đều mua hoa cắm lên bàn, mua bánh lễ và quà cáp cho mấy đứa cháu.
-
Kỷ niệm ngày Đức Thế Tôn thành đạo.
-
Thiền sư già và đạo sĩ trẻ cùng tu trên một quả đồi, tuy nước sông không phạm nước giếng nhưng mối quan hệ có vẻ chẳng mấy thật lòng. Với chút kiến thức có được, đạo sĩ thường hoạnh họe, luôn cố tình chơi khăm, bôi nhọ thiền sư giữa đám đông mỗi khi có dịp. Còn lão tăng thì luôn tỏ ra khiêm nhường và tôn trọng hậu bối, đặc biệt cẩn thận với tôn giáo bạn.
-
Kỷ vật chắc phải là một thứ gì đó ghê gớm lắm, nếu không đẹp thần kỳ thì chí ít cũng phải nguyên vẹn tròn trịa chứ. Không hẳn, như trong câu chuyện này, kỷ vật là chiếc vòng kiềng đeo cổ bằng vàng bị gãy.
-
Thằng bé chạy trốn tôi. Lần nào thấy tôi nó cũng muốn núp vào một chỗ nào đó. Thân hình dài lều khều, làn da trắng bóc ít khi tiếp xúc với nắng. Nó luôn là một sự chú ý trong tôi. Nó luôn sợ ánh mắt của tôi. Có lẽ vì tôi nghiêm khắc quá chăng?
-
1. Hôm nay, mưa dầm dề cả ngày, kéo dài từ sáng đến tận đêm khuya. Mưa theo từng cơn, lúc to lúc nhỏ, cứ lắc rắc ướt đẫm không gian. Lá vàng từ cây đại già, vòm nhãn già cũng rớt xuống theo mưa, nằm chỏng chơ trên sân. Rồi gió cuốn lên. Một chiếc lá, hai chiếc, ba chiếc… bay đi, từ sát bậc thềm nhà Tổ, cứ lần lần theo từng đợt như thế, xa dần ra cuối khoảng sân đá trắng. Rồi chỉ trong chớp mắt, lá rơi xuống khoảng dốc bên dưới và chẳng còn nhìn thấy đâu.
-
Tiếng gõ mõ, mùi nhang thơm thoang thoảng, có cả mùi của giấy đốt, mùi nhựa khét lẹt, mùi vải cháy cùng lúc trộn vào nhau bay lên.
-
Yên nhận được tin nhắn Zalo của chồng lúc đang luồn trong vườn dưa leo của mẹ vào lúc 6g30 phút sáng. Biết thể nào cũng là chồng nhắn nên Yên không vội đọc. Hái một trái dưa non còn nguyên phấn, Yên ăn một cách ngon lành.
-
“Bóng chiếc thoi đưa ánh mắt long lanh, trời đất Hà Tây tay em dệt lụa. Sữa trắng Ba Vì, thóc vàng khu Cháy… Sông Tích, sông Đà giăng lụa mênh mông”… (Lời bài hát Hà Tây quê lụa).
-
Chiều nay nhìn về núi Tượng, thấy mây trôi chậm hơn, ngôi chùa ở lưng chừng dốc mờ mờ khói tỏa, không rõ khói hương hay gió sương; lòng mình chợt trắng xóa một nỗi niềm nhớ thương không chỗ gửi.
-
"Rừng sala thu" là một ca khúc được viết và thể hiện bởi một tu sĩ Phật giáo - thầy Pháp Thiên.
-
Kính dâng Giác linh Trưởng lão Thượng Nhân thượng Trí hạ Quang
-
Có một lần gặp nhiều chuyện buồn bực nan giải quá, tôi chạy xe lên chùa... Chùa của hệ phái Nguyên thủy cho nên mọi việc thường diễn ra vào buổi sáng, buổi chiều thì chùa thật tĩnh lặng… Tôi vào lễ Phật nơi tôn tượng ở ngoài trời...
-
Cháu ơi, cho cô xin vài đồng. Con trai cô… nó đang rất cần tiền để chạy thận. Nếu không… nó sẽ chết mất.
-
Trước khi ra đồng, Tâm ngồi xếp lại đống tiền lẻ giúp cụ Giảo. Cụ Giảo cũng qua cái tuổi “thất thập cổ lai hy”, là người xóm Quán, không chồng con, có người anh trai thì mất sớm. Những người họ hàng thời cụ cũng ra đi gần hết, đến đời con cháu thì cũng là xa xôi. Cụ bị mù đôi mắt nên sống một mình bao nhiêu năm nay bằng nghề bán nước ở một ngôi nhà nhỏ, nơi ngã ba đầu làng. Buổi sáng thì cụ đồ xôi bán chủ yếu cho bọn trẻ ăn sáng đi học, cũng gọi là để sống qua ngày. Ở cái tuổi gần đất xa trời, ...
|
|