-
Tình thương là cây linh dược trị lành mọi bệnh khổ của chúng sanh. Chúng ta nhận thức được giá trị tuyệt vời của nó thì hãy vun bồi cho nó phát triển sum suê.
-
Một người khi sắp mạng chung, hành trang để đi đến đời sống khác chắc chắn không phải là tiền bạc, danh vọng mà đó chính là nghiệp thiện hay ác của chính mình.
-
Tiếng chuông chùa cũng là Pháp âm, nên sự chú tâm thành kính trong thỉnh chuông, không những giúp cho người dương thức tĩnh, lâng lâng cõi lòng, hướng tâm về cõi thiện lành, mà còn giúp cảm hóa cho cõi âm được nhẹ nhàng siêu thoát.
-
Sau ngày rằm tháng Sáu âm lịch, chư Tăng các nước Phật giáo Nam truyền như Tích Lan, Thái Lan, Miến Điện, Campuchia, Lào và chư Tăng Phật giáo Nam truyền Việt Nam bắt đầu thực hành an cư mùa mưa, từ ngày 16-6 âm lịch cho đến ngày 15-9 âm lịch.
-
Tự độ và độ tha là 2 hạnh nguyện, 2 đường hướng gắn liền xuyên suốt trong quá trình tu tập của người đệ tử Phật. Có người chủ trương tu có thành tựu rồi mới độ người khác, còn có người chủ trương vừa tu vừa độ người khác.
-
Người học đạo ngày nay có người thường than vãn rằng mình vô phước nên sinh ra vào thời mạt pháp, không gặp được Phật, không gặp Chánh pháp (giáo pháp thời kỳ đầu gần với Đức Phật), khó gặp minh sư.
-
Với tâm kiêu ngạo, tự cao tự đại mà nói nhiều lại càng nguy hiểm hơn. Điều mà vị Tỳ-kheo vô sự cần thể hiện là bớt nói lại và nghe nhiều lên.
-
Đức Phật dạy “Nhất thiết duy tâm tạo” hay “Tâm dẫn đầu các pháp”, tâm ý quyết định kết quả của hành vi con người. Cho nên cùng một việc làm như nhau nhưng xuất phát từ động cơ tâm ý khác nhau sẽ cho kết quả khác nhau.
-
Niệm thân trên thân tức luôn chánh niệm về thân hành, rõ biết các động thái của thân. Không hấp tấp, chẳng vụt chạc, mọi hành vi đều chín chắn, chuẩn mực thì khó có thể xảy ra sơ suất, khinh mạn hay xúc phạm đến những người xung quanh.
-
Trong hành trình chuyển bánh xe Pháp, Đức Thế Tôn đã nhiều lần trắc nghiệm khả năng nhận thức, sự hiểu đạo của các đệ tử, để từ đó có những lời dạy thiết thực, khích lệ họ tinh tấn trên con đường tu tập.
-
Không thể có một đạo Phật tách rời nhân sinh; đạo Phật phải gắn liền với cuộc sống, bởi vì đạo Phật ra đời nhằm giúp chúng sinh thoát khổ, mang lại an lạc hạnh phúc cho con người.
-
Với tâm rộng lớn và bao dung như đất, cộng thêm thường niệm thân trên thân, rõ biết tất cả mọi hành vi cử chỉ của thân thì chắc chắn người ấy không thể có hành vi khinh mạn người khác.
-
Trên cõi đời này, tất cả chúng ta dù lớn hay nhỏ, ai cũng như ai đều thấy mình (bản ngã) là quan trọng; cho mình là trung tâm của vũ trụ, nên xem thường mọi người và muốn mọi người quí trọng mình, hướng về mình. Đó là cái bệnh rất lớn làm cho con người đau khổ.
-
Đức Phật nói: “Tất cả chúng sinh đều có vô thủy Bồ đề, vô thủy Niết bàn, nếu y cứ theo Bồ đề, Niết bàn tu tập thì nhất định sẽ chứng được vô thượng Bồ đề, vô thượng Niết bàn, tức là thành Phật” (Kinh Lăng Nghiêm).
-
Đức Phật vào thiền không nói ngôn ngữ, nhưng Ngài nói bằng tâm thì Phật còn trên cuộc đời hay Phật Niết-bàn, Phật vẫn thuyết pháp. Ai có đắc thiền đắc định, người đó vẫn thấy Phật và nghe được Phật thuyết pháp.
-
Khi ta tham muốn không được như ý thì sinh ra oán giận, thù hằn, rồi phiền não, trách móc đủ thứ, dẫn đến không làm chủ bản thân, nên hành động xấu ác, mắng chửi, đánh đập, tìm cách mưu hại người làm trái ý mình, cuối cùng mang họa vào thân.
|
|