“À ơi… Công cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra…”. Một chiều thu dìu dịu, tôi bất chợt lắng nghe lời ru của một người mẹ ru con từ đâu vọng lại với những câu ca quen thuộc. Lời ru mượt mà, ấm áp và đong đầy yêu thương. Lời ru như dẫn lối tôi về một thuở “ngày xưa” bên mẹ...
Mùa lũ ào ạt về trong những nhọc nhằn lo toan đọng sâu nơi khóe mắt mẹ, cùng tiếng thở dài thắt ruột xa xót của cha. Con ở khung trời xa ngái bỗng giật mình khi nghe tin lũ về mênh mang xóm nhỏ, tiếng mẹ lạc đi trong tiếng mưa thê thiết, dầm dề đã mấy ngày qua.
Nửa đêm Thi bỗng giật mình thức giấc bởi một tiếng động mạnh. Có thể là mấy chú chó nhà chủ mò ăn đêm đã đánh đổ chiếc nồi từ trên cao xuống. Chắc không phải là kẻ trộm vì nếu có người lạ đàn chó đã sủa lên ầm ĩ. Thi tự trấn an nỗi sợ của mình để mong có thể chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng không hiểu sao Thi cứ thấy bồn chồn khó tả.
Má tôi ở nơi miền quê nghèo xa tít mù ấy chắc hổng nhớ hôm nay là 20-10, mà có nhớ chắc gì đã biết là Ngày Phụ nữ VN. Má tôi chắc cũng không rành lắm mấy cái lễ nghĩa ở đời, chúc tụng nhau qua lại kiểu của "người hiện đại" như chốn Sài thành thân thương này.
Một ngày đẹp trời, tôi quyết định đi lấy thuốc thay vì nhờ người khác. Suốt mùa hạ không ra khỏi chùa, rồi dịch bệnh bùng phát, rồi mưa bão ngập đường khiến tôi cũng ngại ra ngoài. Lâu ngày trở thành một thói quen rất ư là nề nếp, đó là lười đi.
Con bé Hiền len lén nhìn mẹ rồi rón rén đưa tay mân mê mấy cục bột trên bàn. Bị mẹ phát hiện, nó vội rụt tay lại. Mẹ nhìn nó với ánh mắt nghiêm nghị. Nó sợ.
Mình là một kẻ mù đường thứ thiệt. Quanh đi quẩn lại chỉ vài con đường mà mình vẫn lạc. Ngồi sau xe, bạn vẫn thường càm ràm mỗi khi mình rẽ vào một con đường xa lạ hay sự “mài mại” của mình vô tình làm bạn đứng chôn chân giữa góc đường vắng vẻ.
Mẹ bảo “cu Tý nhìn lên trời mà xem. Có con trâu bị sứt mất cặp sừng”. Lúc cúi xuống đã không còn thấy mẹ đâu nữa, chỉ thấy cổ mỏi và mắt cay muốn khóc.
1. Trong nhà, các anh chị lớn đều đã “tốt nghiệp sớm” chuyện học, lo đi làm rẫy nương với ba mẹ. Duy nhất có nó còn là học sinh, ngày ngày vẫn được tung tăng cắp sách tới trường. Năm nay nó lớp 4. Nhìn bề ngoài, bộ dạng nó có hơi “hột mít” nhưng được cái học giỏi.
Tình cờ tôi nhìn thấy bức ảnh của ai đó trên mạng chụp cảnh bình minh khi mặt trời mới ló dạng. Bức ảnh thật đẹp khi con chuồn chuồn ớt được lồng trong vòng tròn của ông mặt trời.
Trong tiết trời se se lạnh, heo may về heo hắt trên tán lá bàng sắp đỏ, một chút dịu dàng của gió, tháng Chín chạm vào bao nỗi nhớ bâng khuâng, với biết bao nhiêu niềm hân hoan chờ đợi. Vẫn là những cảm xúc xưa cũ, tháng Chín trong ta, trong biết bao nhiêu con người ắt hẳn là một tháng ăm ắp yêu thương, tròn đầy trong tiềm thức...
Sáng nay có đi học không? Rảnh không? - Hôm nay tôi được nghỉ, nhưng rảnh hay không thì còn tùy. Nếu chị Hân rủ đi chợ thì tôi rảnh, còn đi chùa thì không. Vu lan đi chùa để nhận cái bông màu trắng cài lên áo, buồn lắm.
1. Trăng chênh chếch về phía đằng tây, Liên vẫn không tài nào ngủ được. Cô ngồi bó gối nhìn qua ô cửa sổ thứ ánh sáng xanh bàng bạc đang chiếu rọi ngoài kia mà cảm thấy tủi thân đến lạ.
Trong cuộc đời của mỗi người sẽ luôn có ký ức về những người thân yêu. Tôi cũng vậy, cả một tuổi thơ gắn liền với cha mẹ nhưng người cho tôi nhiều kỉ niệm nhất đó chính là CHA.