Gã trai Tây buông những ngón tay ra khỏi Sa, nằm vật ra bên cạnh ngáy rền rĩ. Sa vội chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan như muốn lộn cả gan ruột ra ngoài. Cô để mặc cho nước chảy tràn khắp mình, hòng gột rửa những nhơ nhuốc bám trên da thịt.
Hơn 2.600 năm đã trôi qua kể từ đêm huyền nhiệm khi Thái tử Tất Đạt Đa vượt thành xuất gia tìm đạo, câu chuyện về ngài vẫn thường được hàng con Phật nhắc nhở với tất cả sự tôn kính và ngưỡng vọng.
“Người trồng rừng” của Jena Giono với triết lý về hạnh phúc khi cho đi mà không mưu cầu nhận lại là cuốn sách được Thiền sư Thích Nhất Hạnh khuyên mỗi người nên tìm đọc.
Sau Tết, tôi về lại phố bằng chuyến xe chật ních bộn bề. Có vài người chưa tỉnh cơn say, có vài người rệu rã, có vài người mải miết lo toan hằn trên khuôn mặt.
“Duyên” - tôi biết đến tác giả Nguyên Phong từ cuốn sách Đường mây qua xứ tuyết . Tôi cũng đọc qua về tiểu sử, con đường sự nghiệp của ông. Thật đáng để ngưỡng mộ!
Cách đây vài tháng, tôi về nhà và muốn tìm một quyển sách trong kệ sách của sư phụ để đọc thì nhìn thấy cuốn Suối nguồn tâm linh của Thiền sư Ajahn Chah. Quyển sách được xuất bản năm 2007 bởi Nhà xuất bản Lao Động.
Rét Nàng Bân qua đi, tiết trời ấm hẳn. Gió xuân hây hẩy, nồng nàn thì hoa xoan khắp đường làng, vườn cây quê tôi bắt đầu nở tím sáng trên cây cao từng chùm, từng chùm như ai đó thả pháo hoa.
Cơn mưa đông vừa rớt xuống, mẹ vẫn giữ thói quen cắp cái rổ be bé đi một vòng ra ruộng hái những khóm rau khúc. Mẹ cắt sạch sẽ những lá già ra một bên, còn lại những chiếc lá xanh mơn mởn cùng những sợi tơ trắng muốt bám đầy ở thân rau khúc.
Mẹ về hưu sau mấy chục năm lăn lộn với nghề. Ngày đi làm cuối cùng để chia tay đồng nghiệp, mẹ mang về một bó hoa nhỏ và mấy tấm bằng khen đạt giải thưởng báo chí toàn quốc trong nhiều năm.
Dù đã trưởng thành như thế nào, bên trong mỗi người chúng ta đều ẩn chứa một “em bé” bị tổn thương. Cuốn sách “Thiền sư và em bé 5 tuổi” của Thiền sư Thích Nhất Hạnh giúp mỗi người giải thoát chính mình khỏi những nỗi đau khổ và mang lại nhiều sự trị liệu.
Sáng nay, khi đi uống cà-phê vừa về tới nhà, tôi đã nghe đám trẻ con trong xóm vừa chạy theo vừa nhao nhao lên báo tin “Con kiến nhà chú chết rồi kìa!”. Tôi hỏi một đứa nhỏ tuổi nhất:
Tôi dân chính gốc miền Trung, sinh ra, lớn lên nơi vùng đồng đất quê nghèo năm nào cũng có một mùa mưa lê thê tưởng như không bao giờ dứt. Miền Bắc có mưa phùn, miền Nam có mưa rào thì miền Trung cũng có “đặc sản mưa” riêng: mưa dầm!
Quê tôi thuần nông, nhà tôi đương nhiên cũng thuần nông nhưng nhìn qua nhìn về chỉ toàn lúa gạo khoai sắn nên trong mắt tôi bắp trở thành hàng quý hiếm. Đặc biệt quý hiếm nhân đôi khi cả nhà, tất thảy chín người (trừ mẹ) ai cũng ghiền món bắp.