Mới bước chân xuống giường đã thấy chỗ bàn ăn bốc khói nghi ngút, rổ đậu luộc má vừa mới vớt khỏi nồi. Năm nay chỗ đất trong vườn má để dành trồng bí, không tỉa đậu mà sao lại có đậu vậy ta?
Có lần chúng tôi được xem nhiều người lướt sóng, và phải là mùa có sóng mới lướt. Giữ được thăng bằng đi theo ngọn sóng, không để sóng vật ngã có lẽ là sự tập luyện lâu dài.
Hội thảo do Ủy ban Nhân dân huyện Thanh Trì phối hợp với Hội đồng Trị sự GHPGVN, Ban Tôn giáo TP.Hà Nội và Viện Nghiên cứu tôn giáo thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam đồng tổ chức.
Tết đã hết, dẫu xuân còn đương độ. Cứ tới mùa lễ hội nào được nghỉ, người ta lại vất vả săn từng chuyến xe về quê đôi ngày, rồi tất cả lại ùn ùn bắt xe trở về thành phố lớn.
Gã trai Tây buông những ngón tay ra khỏi Sa, nằm vật ra bên cạnh ngáy rền rĩ. Sa vội chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan như muốn lộn cả gan ruột ra ngoài. Cô để mặc cho nước chảy tràn khắp mình, hòng gột rửa những nhơ nhuốc bám trên da thịt.
Hơn 2.600 năm đã trôi qua kể từ đêm huyền nhiệm khi Thái tử Tất Đạt Đa vượt thành xuất gia tìm đạo, câu chuyện về ngài vẫn thường được hàng con Phật nhắc nhở với tất cả sự tôn kính và ngưỡng vọng.
“Người trồng rừng” của Jena Giono với triết lý về hạnh phúc khi cho đi mà không mưu cầu nhận lại là cuốn sách được Thiền sư Thích Nhất Hạnh khuyên mỗi người nên tìm đọc.
Sau Tết, tôi về lại phố bằng chuyến xe chật ních bộn bề. Có vài người chưa tỉnh cơn say, có vài người rệu rã, có vài người mải miết lo toan hằn trên khuôn mặt.
“Duyên” - tôi biết đến tác giả Nguyên Phong từ cuốn sách Đường mây qua xứ tuyết . Tôi cũng đọc qua về tiểu sử, con đường sự nghiệp của ông. Thật đáng để ngưỡng mộ!
Cách đây vài tháng, tôi về nhà và muốn tìm một quyển sách trong kệ sách của sư phụ để đọc thì nhìn thấy cuốn Suối nguồn tâm linh của Thiền sư Ajahn Chah. Quyển sách được xuất bản năm 2007 bởi Nhà xuất bản Lao Động.