-
“Kiến Phật”, với tựa gốc là “I met a Monk”, của tác Rose Elliot - hiện sống ở Hampshire, nước Anh, là nhà văn viết sách dạy nấu ăn chuyên các món chay với số lượng sách bán chạy nhất nước Anh, lên đến con số 3 triệu quyển - thuật lại trải nghiệm tâm linh của chính tác giả cùng nhiều người khác một khóa tu.
-
Cuộc sống sẽ có những lúc mọi việc không được như ý ta mong muốn. Tuy vậy, biết nắm biết buông đúng lúc sẽ mang lại cho chúng ta sự bình yên từ trong tâm.
-
Thoạt nhìn, ai cũng tưởng rằng thiền là dễ lắm. Ngồi trên một tấm nệm và không làm gì cả thì có gì mà khó khăn kia chứ? Ấy thế nhưng khi mới học thiền, tôi không khỏi liên tưởng đến việc chơi với một con búp bê Nga: Khi mở nó ra, bạn sẽ thấy một con búp bê giống hệt nữa ở bên trong, chỉ có điều là nhỏ hơn mà thôi, rồi lại đến con nữa và vài con nữa, cứ thế cho đến con búp bê bé nhất.
-
Quy y
21:38:00 - 21/10/2018
Cái tin chị đi tu làm ai cũng ngỡ ngàng. Bọn thanh niên trong khu phố tiếc hùi hụi vì từ nay không còn ai để theo đuổi, trêu ghẹo.
-
Vì vợ mất sớm, nên người bố rất yêu thương đứa con trai 8 tuổi của mình. Trong lúc lên thị trấn để mua dụng cụ làm nông, thì ngôi làng nơi ông ấy sống bị bọn cướp đốt cháy và chúng đã đưa con trai của ông đi. Khi người bố trở về, ông thấy những tàn tích và hoảng hốt.
-
Tội phúc như chiếc bóng đi theo mỗi người, nếu mình khinh miệt người khác mà làm việc trái với lương tâm, thì cũng chỉ có mình tự chịu lấy quả báo đau khổ về sau mà thôi!
-
Không. Dứt khoát là không. Mấy đứa con của tôi không cần chữ nghĩa mà vẫn sống khỏe mạnh, khôn lanh chẳng thua kém con nhà ai trong xóm này!
-
Những hạt mưa lây phây tẩm ướt ánh nhìn của chị, mưa mà tưởng bụi bôi nhòa con đường trước mặt, mưa trắng xóa che phủ bầu trời… Mọi hy vọng bán hết gánh hàng quả của chị tắt ngấm, người qua đường trùm kín áo mưa, chẳng ai muốn dừng lại trên đường để mua hoa trái trong tình trạng ướt át thế này.
-
Sắp tới khánh tuế Thiền sư Thích Nhất Hạnh (11-10), những ngày này, cảm xúc thương kính Thiền sư được chia sẻ nhiều. Cùng dòng cảm xúc đó, bạn Lương Đình Khoa (Hà Nội) gửi về Giác Ngộ những vần thơ trong trẻo:
-
Con gái lớn nhà ông Hai đi tu rồi, nghe đâu xuất gia ở một chùa nào đó trong Nam. Đang yên đang lành lại đi tu, chắc là làm ăn thất bại hay buồn tình duyên nên muốn dứt duyên đời. Ở xóm nhỏ thanh bình này, mấy hôm nay bỗng trở nên xào xáo bởi chuyện đó. Họ đồn đoán, thêm thắt, phán xét theo hướng nghiêm trọng hóa vấn đề. Tính ông Hai vốn bỏ ngoài mình miệng lưỡi thế gian, còn bà Hai thì không sao tránh khỏi những gợn lòng.
-
Nếu Vu lan không phải Chủ nhật thì từ tối hôm trước Phượng sẽ tính toán thời gian sao cho ngày mai, khi Phượng từ trường về nhà cũng là khi chị từ cơ quan về tới. Phượng sẽ cất cặp sách thật nhanh, sẽ thúc hối chị thay áo dài nhanh nhanh... Rồi trên đường hai má con đi lên chùa ngập nắng trưa, Phượng sẽ càu nhàu tiếc là không được lên chùa từ sáng sớm để được là người đầu tiên cài hoa hồng lên ngực áo. Là người đầu tiên được cài hoa hồng có nghĩa là “người mở hàng ngày hạnh phúc”.
-
Trời không mưa nhưng ánh trăng xanh xao trên vòm trời bàng bạc. Trăng không sáng tỏ như những ngày xưa khi ba mẹ còn trẻ trải chiếu chơi với đàn con nhỏ bên hè ở quê nhà.
-
Năm 1993 quê tôi mới có điện. Lúc đó tôi mới lên bảy, và “may mắn” đã biết được cảnh sinh hoạt thời đèn dầu hỏa, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ.
-
Nếu ai hỏi con thương Bố hay Mẹ nhiều hơn. Con sẽ trả lời: Con thương Mẹ nhiều hơn...
-
Thời Phật tại thế, có một vị Quốc vương tên là Ða Vị Tả kính thờ cả 69 dòng ngoại đạo. Bỗng một ngày vua phát thiện tâm muốn bố thí rất nhiều, bao nhiêu của báu chất đấy như núi, rao rằng hễ ai đến xin đều cho bốc đi một nắm.
-
Diệu trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, cảm thấy không còn sức lực. Chồng con đã ngủ ngon trong căn phòng thơm tho mát rượi. Diệu ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào tường, nước mắt cứ thế trào ra.
|
|