-
Trong ánh đèn ngủ le lói, chị trân trân nhìn ra phía cửa sổ. Ngoài đường, trời tối đen như mực. Đêm đã khuya lắm rồi. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc kêu chậm rãi từng nhịp, từng nhịp một. Chị trở mình. Ôi, cái lưng của chị sao mà đau đến vậy! Nằm trong chăn ấm, đệm êm mà chị còn thấy đau nhừ như người bị đánh. Thế ngày mai nằm trên giường xi-măng thì không biết thế nào?
-
Bé Út xin tôi cho nuôi một con mèo. Út nói là ngày nào mấy đứa bạn cũng kể chuyện thú cưng thế này thú cưng thế kia, tạo dáng chụp hình đăng lên Facebook dễ thương hết biết luôn, Út cũng muốn có một cưng để góp chuyện với bạn bè.
-
Hai chị em vừa chui qua cánh cổng sắt thì một thanh niên chặn lại, hất hàm bảo:
-
Một ngày nó nhận được một gói quà màu nâu cánh gián với chiếc nơ thắt ruy-băng màu vàng rất tuyệt. Nó mở ra: màu đỏ của hộp mứt dâu tây, một quyển sách và một cái bóng đèn quả dâu bằng pha-lê trong suốt. Chúng được quấn quanh bằng giấy mềm thật cẩn thận. Một mảnh giấy nhỏ ghi vỏn vẹn: hướng dẫn sử dụng bóng đèn ở trang 68.
-
Bà nội tôi không biết nhiều chuyện cổ tích. May cho bà, vì tôi là đứa trẻ không mê chuyện xa xưa đó. Ngược lại, tính tôi tò mò còn bà thì hoạt ngôn, hỏi gì bà cũng trả lời được.
-
Dường như cùng với vô vàn gió xuân phơn phớt lạnh thổi qua đồng bãi là những con đường thơm chất ngất khói bay, như cám dỗ dẫn dắt cái trí nhớ của tôi chạy về làng. Một buổi trưa không biết ở thời nào. Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao.
-
Những ngày giáp Tết xưa kia tôi thường bận bịu đi chụp ảnh hoa Tết, về nhà lại bận bịu làm mứt bánh. Còn bây giờ ở tịnh cốc tôi không làm chi cả. Vì tôi ăn không nhiều, bạn không nhiều và tôi thường tụng kinh hàng ngày.
-
Làng Fraser Valley - Canada, tuy thành lập đã 100 năm nhưng chỉ có 10 hộ gia đình, sống rải rác dưới chân dãy núi tuyết Chilliwack chuyên trồng hoa tulip.
-
-
Sáng sớm ngày 23 tháng Chạp, tiếng chuông cửa kêu bính boong. Ông giật mình choàng dậy, nấp sau rèm cửa sổ dõi mắt nhìn xuống dưới. Hóa ra là đứa con gái cả, hôm nay nó về cúng ông Công ông Táo nhưng quên chìa khóa cổng.
-
Tôi thường nghĩ về Tết không phải ở nồi bánh chưng, vại dưa hành hay mứt gừng mứt bí. Cũng không phải là mâm cao cỗ đầy hay những lời chúc tụng đầy khách khí. Tôi nhớ Tết trong những lần ngồi đun nước cho bố pha trà tiếp khách đến chơi nhà.
-
Tháng Chạp, khi ai cũng đang tất bật sắm sửa để đón Tết, người tỉ mẩn chăm chút cho cành mai, cành đào, người mong mỏi được về đoàn tụ với gia đình… thì ở nơi này con lại ngồi bùi ngùi nhớ những chiều cuối năm mẹ dịu dàng gội đầu cho con, trong làn hương nồng đượm phảng phất.
-
Lương đứng dưới hiên khu nội trú của trường, bần thần, thả cái nhìn vào khoảng không trước mặt. Cánh đồng chỉ còn trơ lại màu vàng nhạt của gốc rạ; những gốc cà-phê đã được thu hoạch đến trái cuối cùng; những cung đường xuống bản, xuống buôn đã lác đác bung nở mai, đào, và đâu đó trong gió phả lại mùi hương thoang thoảng của hoa cải cuối đông. Thêm vào đó là những vòng khói lam chiều ôm lấy những nếp nhà bình dị,... Tất cả như đang rạo rực đón một mùa mới về trên phố núi đại ngàn.
-
1. “Bà biết không, xóm cũ bây giờ mọc lên mấy căn nhà mới, khang trang lắm! Hôm bữa tui mới về ngang qua nè, con Sang nói tui mới biết, chứ không khéo tui lại nhận không ra”.
-
Cô không muốn ai nhận ra mình. Nhưng những gì đang diễn ra trong cô còn ly kỳ hơn rất nhiều cả sự hư cấu. Cho dù một nhà văn có óc siêu tưởng đến cỡ nào, khi bẻ câu chữ vặn vào nhau vẫn còn những kẽ hở để gió hay cát lọt vào. Câu chuyện của cô dầy đến nỗi gió phải nói, chị ơi em chào nhé.
-
|
|