-
Chấp ngã không chỉ coi cái tôi của mình là quan trọng. Không chỉ là tức giận khi bị người khác chê bai, chỉ trích mình mà khi làm một việc gì đó được người ta khen sướng cồn cào cả ruột gan, cái ngã cũng nổi lên.
-
Thương một áng mây bay thì không thể lấy dây mà buộc ràng áng mây lại. Không được thong dong trên bầu trời cao vợi, đám mây sẽ không còn là đám mây mà chỉ còn là một đám khói mờ nhạt và chóng tan biến.
-
Không biết tự bao giờ, mùa xuân được lấy làm biểu tượng của tâm hồn an lạc và thanh tịnh. Mùa xuân của tâm hồn cũng được kiến tạo và vận động theo quy luật nhất định nhưng không đồng điệu với mùa xuân của đất trời. Dù sao thì sau một chu kỳ ngắn, xuân của đất trời lại ghé qua với biết bao tặng phẩm mà tạo hoá đã vô tình hào phóng.
-
Thấy người bạn quý sách vở, nâng niu, bảo bọc nó, nhớ lại câu của Vân Môn mà thấy: thế giới thì rộng lớn, sao chỉ tập trung vào sách? Sách quý của mình mà con mối con mọt nó đâu có chừa?
-
Theo Phật Giáo, tâm tư duy (Tâm phan, như vệ tinh quả đất, định tinh mặt trời, và vô lượng thiên hà) có thể sinh ra trong không gian thời gian...
-
Khi mình có những ý nghĩ hạnh phúc, tốt lành thiền quán hay niệm Phật giúp mình nuôi dưỡng và duy trì chúng.
-
Cuộc sống của ta đã“hiện đại”quá, đã“Âu hóa”quá chăng? Thôi, ta phải “trở lại với nguồn”, mặc cho ai cười nhạo khi thấy giữa ngày xuân, ta đốt lên một lò trầm hương, pha chén trà thơm và ngâm ngợi đôi bài thơ cũ.
-
Có lẽ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày nóng lạnh thất thường, bạn chỉ có một mùa với vài ngày khí trời êm dịu.
-
Tôi thành tâm đảnh lễ trước pho tượng vị vua anh minh, một anh hùng dân tộc, một thiền sư đắc đạo.
-
Ngày lên Sài Gòn làm việc lại, ba dặn “viên ngọc quý ở bên trong con đó, chứ không ở đâu bên ngoài, nên con hãy quay về khám phá viên ngọc quý ấy”. Còn má thì dặn dò “con có khỏe thì mọi người ở nhà mới khỏe, mới an vui, nên tự bản thân phải biết chăm lo cho sức khỏe của mình”.
-
Cứ mỗi lần đón xuân, một trong những việc cần làm của mẹ tôi là xem bếp lò nào phải thay mới nhân dịp hai mươi ba tháng Chạp, đưa ông Táo về trời. Tôi chú ý đến câu chuyện của ba mẹ tôi về việc mang cái bếp đã “sứt càng gãy gọng” để (chứ không phải bỏ) ở đâu. Việc chọn chỗ để ông Táo cũng rất cẩn trọng.
-
Đứng trước những bông hoa là đứng trước cái mê diệu. Hẳn đó là lúc thơ ca ra đời.
-
Hương xuân, đó là mùi thơm của nén nhang trầm lan tỏa nghi ngút trên bàn thờ gia tiên. Đó là mùi thơm của bánh tét chiên vàng rụm, trong bếp mà mẹ thường chiên vào sáng mồng một Tết, để ăn kèm với bao món ăn khác.
-
Trong gần 10 năm làm nghệ thuật, dù không giàu có, Lê Công Tuấn Anh vẫn luôn hào sảng, hết lòng với bạn bè và những người khó khăn anh gặp trên đường.
-
Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê ngoại thành, chính vì thế mà ký ức tuổi thơ tôi luôn đầy ắp biết bao những kỷ niệm, những hình ảnh thân thuộc, mộc mạc và bình dị của dòng sông, con đê, khói bếp lam chiều, cánh đồng lúa, luỹ tre làng và cánh cò thơ mộng…
-
Khi tôi còn nhỏ, ai đến nhà tôi chúc Tết cũng trầm trồ, khen ngợi khu vườn xanh mướt như ngọc và say sưa ngắm nhìn những bông hoa rạng rỡ nở căng tròn dưới nắng vàng mùa xuân.
|
|