-
(Năm Bính Thân kể chuyện “Tiền Thân Đức Phật”)
-
Hắn là một kẻ ít nói nhất mà tôi gặp trong cái phố thị vốn nóng bức và ồn ào này, từ ngày cha hắn đã bỏ lại mẹ con hắn trong một buổi sáng mùa đông lạnh như thế vì căn bệnh phổi ác tính. Hắn không thể hình dung và nhớ ra điều gì ngoài vết sẹo càng ngày càng teo lại và đau đớn của mẹ hắn.
-
Tất cả những cái đó – đỉnh núi và mặt đất – tạo nên con người của chúng ta.
-
Trong giới nghệ sĩ, nói riêng, hay bất kỳ nhóm xã hội nào, nói chung, cũng đều xuất hiện những tài năng xuất chúng. Tài năng có nhiều cách hiểu khác nhau, song rốt cuộc, họ chính là những người không chỉ sống có giá trị, mà còn biết tạo ra giá trị. Có những tài năng khác thường, khác người, nhưng tài năng dù xuất chúng đến đâu vẫn không thể trở thành thánh nhân, một loại “siêu nhân” hoàn mỹ. Vì thế, tài năng ở một người không phải thánh nhân hay “siêu nhân” vẫn có giới hạn trong phạm vi nhất ...
-
Nhìn mặt là biết thằng Khánh bị má bắt đi chùa.
-
Đêm nay trên cao, trăng thật tròn và sáng, bầu trời trong vắt, một vài ngôi sao lấm tấm điểm, khiến trời đêm thêm lung linh huyền ảo. Vậy mà mới đêm qua, đêm của gió và mưa! Cơn mưa đến bất thần, gió thổi mưa tuôn, lạnh buốt giá! Dường như có tổ chim nào đó bị rơi khỏi cành, tiếng kêu rất thanh rồi chìm trong mưa gió.
-
Có một chiều thôi bận bịu, ta lang thang xuống phố, ngồi ở một ghế đá vỉa hè hay mỗi quán cóc nào đó thân quen. Ta hãy gác lại những lo toan bề bộn, cất đi những lo lắng ưu tư, cứ để cho lòng mình miên man vô định, ta ngồi ngắm phố xá lên đèn…
-
Tôi lớn lên bằng những mùa tuổi thơ chắp vá vỡ vụn, để rồi những mảnh vỡ vụn chắp vá ấy, đâm ngược vào tâm tư tôi thành vết thương lòng sâu hoắm chẳng bao giờ lành được.
-
...Bước vào nơi ấy, em có thể làm nên huyền thoại dù chỉ một nụ cười bao dung, một ánh mắt xót thương, một bàn tay chăm sóc... Vào nơi ấy, dòng nước mắt của khổ đau, buồn tủi, tuyệt vọng trong em sẽ biến thành cơn mưa tươi mát....
-
Đêm xuống, hương sala dịu nhẹ, ngọt, len vào giấc thiền. Những Sa-môn và các đại đức ngồi quán hơi thở vô tình nương hoa sala chìm vào an lạc.
-
- Một bậc anh hùng kiệt hiệt- Một nhà quân sự lỗi lạc- Một vị tướng lãnh phi thường- Một nhà Vua trẻ nhưng đường đường chính chính nhất trong các triều đại Vua Chúa VN.
-
“Ngoại ly tướng vi thiền, nội bất loạn vi định” nghĩa là ngoài không vướng mắc hình tướng là Thiền, trong (tâm) không loạn là Định.
-
"Ta sẽ không khi nào quên được con đâu," ông lão nói lầm bầm. Mấy giọt nước mắt chảy xuống lăn trên đôi gò má đầy nếp nhăn của ông. "Ta già mất rồi. Ta nào còn có thể lo gì cho con được nữa!" Chú chó nghiêng đầu qua một bên và ngước mắt nhìn lên ông chủ. Chú chó khẽ sủa: "Gâu gâu! Gâu gâu!" Chú ngoe nguẩy cái đuôi, chú muốn biết xem ông chủ của chú đang tính làm chuyện gì đây.
-
Mười tuổi, thằng Cưng bị cha nó đem bỏ vào cái sọt tre nhấn xuống con sông gần nhà. Người trong xóm ùa ra đứng xem. Xôn xao. Ồn ào. Hai chàng thanh niên xông tới túm được cái sọt lôi khỏi mặt nước rồi xốc ngược thằng Cưng lên.
-
Từ ngày 5 đến 8-12, tại Vạn Phật Quang - Đại Tòng Lâm, thị trấn Phú Mỹ, huyện Tân Thành (Bà Rịa – Vũng Tàu), Hội thảo Hoằng pháp toàn quốc 2015 do Ban Hoằng pháp T.Ư phối hợp với BTS GHPGVN tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu tổ chức.
-
Điều bất hạnh lớn nhất trong đời người, chính là cả một đời mà không nhận thức được bản thân mình. Đôi khi chúng ta là chính mình, nhưng cũng có những lúc ta đánh mất bản thân, có những lúc để nhận thức được bản thân còn khó hơn cả việc nhận thức được thế giới chung quanh. Mỗi ngày chúng ta đều soi gương, nhưng khi soi gương, có ai từng hói bản thân mình một câu rằng: “Bạn đã nhận thức được chính mình chưa?”
|
|