-
Chiếc xe taxi mang biển số XX20X đang đứng giữa đường Láng Hạ. Dưới gầm xe đang chảy rỉ ra dòng nước, chảy tràn qua đường. Lố nhố người dừng xe đứng tụm lại bàn tán, họ chỉ trỏ, họ xuýt xoa, họ văng tục chửi bậy, những tia nắng gay gắt cũng không len lỏi nổi vào phía đám đông ấy.
-
Mới đã qua nửa tháng 3. Thời gian trôi nhanh dữ, để người ta dừng lại, nhìn tới nhìn lui, thấy sao “cái tuổi nó đuổi xuân qua”.
-
Mới đã qua nửa tháng 3. Thời gian trôi nhanh dữ, để người ta dừng lại, nhìn tới nhìn lui, thấy sao “cái tuổi nó đuổi xuân qua”.
-
Sống trên đời giống như đang chèo thuyền ngược dòng nước, chỉ có không ngơi nghỉ mới có thể tới được bến bờ. Cũng vậy, con người phải cố gắng vượt qua trở ngại và có lập trường kiên định thì mới có thể biến ước mơ thành hiện thực.
-
Chấp ngã không chỉ coi cái tôi của mình là quan trọng. Không chỉ là tức giận khi bị người khác chê bai, chỉ trích mình mà khi làm một việc gì đó được người ta khen sướng cồn cào cả ruột gan, cái ngã cũng nổi lên.
-
Thương một áng mây bay thì không thể lấy dây mà buộc ràng áng mây lại. Không được thong dong trên bầu trời cao vợi, đám mây sẽ không còn là đám mây mà chỉ còn là một đám khói mờ nhạt và chóng tan biến.
-
Không biết tự bao giờ, mùa xuân được lấy làm biểu tượng của tâm hồn an lạc và thanh tịnh. Mùa xuân của tâm hồn cũng được kiến tạo và vận động theo quy luật nhất định nhưng không đồng điệu với mùa xuân của đất trời. Dù sao thì sau một chu kỳ ngắn, xuân của đất trời lại ghé qua với biết bao tặng phẩm mà tạo hoá đã vô tình hào phóng.
-
Thấy người bạn quý sách vở, nâng niu, bảo bọc nó, nhớ lại câu của Vân Môn mà thấy: thế giới thì rộng lớn, sao chỉ tập trung vào sách? Sách quý của mình mà con mối con mọt nó đâu có chừa?
-
Theo Phật Giáo, tâm tư duy (Tâm phan, như vệ tinh quả đất, định tinh mặt trời, và vô lượng thiên hà) có thể sinh ra trong không gian thời gian...
-
Khi mình có những ý nghĩ hạnh phúc, tốt lành thiền quán hay niệm Phật giúp mình nuôi dưỡng và duy trì chúng.
-
Cuộc sống của ta đã“hiện đại”quá, đã“Âu hóa”quá chăng? Thôi, ta phải “trở lại với nguồn”, mặc cho ai cười nhạo khi thấy giữa ngày xuân, ta đốt lên một lò trầm hương, pha chén trà thơm và ngâm ngợi đôi bài thơ cũ.
-
Có lẽ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày nóng lạnh thất thường, bạn chỉ có một mùa với vài ngày khí trời êm dịu.
-
Tôi thành tâm đảnh lễ trước pho tượng vị vua anh minh, một anh hùng dân tộc, một thiền sư đắc đạo.
-
Ngày lên Sài Gòn làm việc lại, ba dặn “viên ngọc quý ở bên trong con đó, chứ không ở đâu bên ngoài, nên con hãy quay về khám phá viên ngọc quý ấy”. Còn má thì dặn dò “con có khỏe thì mọi người ở nhà mới khỏe, mới an vui, nên tự bản thân phải biết chăm lo cho sức khỏe của mình”.
-
Cứ mỗi lần đón xuân, một trong những việc cần làm của mẹ tôi là xem bếp lò nào phải thay mới nhân dịp hai mươi ba tháng Chạp, đưa ông Táo về trời. Tôi chú ý đến câu chuyện của ba mẹ tôi về việc mang cái bếp đã “sứt càng gãy gọng” để (chứ không phải bỏ) ở đâu. Việc chọn chỗ để ông Táo cũng rất cẩn trọng.
-
Đứng trước những bông hoa là đứng trước cái mê diệu. Hẳn đó là lúc thơ ca ra đời.
|
|