-
Mười tuổi, thằng Cưng bị cha nó đem bỏ vào cái sọt tre nhấn xuống con sông gần nhà. Người trong xóm ùa ra đứng xem. Xôn xao. Ồn ào. Hai chàng thanh niên xông tới túm được cái sọt lôi khỏi mặt nước rồi xốc ngược thằng Cưng lên.
-
Từ ngày 5 đến 8-12, tại Vạn Phật Quang - Đại Tòng Lâm, thị trấn Phú Mỹ, huyện Tân Thành (Bà Rịa – Vũng Tàu), Hội thảo Hoằng pháp toàn quốc 2015 do Ban Hoằng pháp T.Ư phối hợp với BTS GHPGVN tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu tổ chức.
-
Điều bất hạnh lớn nhất trong đời người, chính là cả một đời mà không nhận thức được bản thân mình. Đôi khi chúng ta là chính mình, nhưng cũng có những lúc ta đánh mất bản thân, có những lúc để nhận thức được bản thân còn khó hơn cả việc nhận thức được thế giới chung quanh. Mỗi ngày chúng ta đều soi gương, nhưng khi soi gương, có ai từng hói bản thân mình một câu rằng: “Bạn đã nhận thức được chính mình chưa?”
-
Một sớm mai xuống phố ghé vào nơi làm việc, hay một chiều mưa đổ ghé vào quán cà-phê ven đường, hay một tối lang thang với bạn bè thân quen qua đường xưa lối cũ, đều nghe quanh đời đầy ắp những tiếng thở than, những lời oán thán về bao chuyện khổ đau, bất công cùng bao nỗi niềm ngang trái và oan nghiệt chất chồng nơi cuộc sống này.
-
-
Anh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi.
-
“Cõi mộng” thường được xem như một triết lý thuần túy phương Đông.
-
Bút
12:02:00 - 29/11/2015
Tôi đặt bút xuống, cây viết Hero vừa bơm mực. Ngòi bút tự dưng cong xuống trên bàn giấy, và những dòng mực tuôn ra, lan to dần. Mực nhòe như màu máu.
-
Trưa trên đảo, nắng nhiều và gió lộng, chúng tôi ngồi nghe thầy kể chuyện mà có cảm tưởng như được lớn thêm nhiều. Thầy có thể bỏ lại sau lưng cuộc sống đầy đủ tiện nghi, những người bạn thân thiết để ra với đảo này, nơi một cuộc gọi điện nhiều khi cũng chập chờn. Vậy mà thầy vẫn luôn hăng say với từng bài giảng, từng buổi đến trường.
-
Nắng vàng nhảy nhót xen lẫn những hạt mưa lất phất bay bay…Con ngồi bên khung cửa sổ nghe như đâu đây như tiếng Thầy vang vọng. Ấm áp, thân thương mà nay xa vắng quá…!
-
1. Trường nằm trên một ngọn đồi, bươn qua cái dốc mới lên được. Tấm bảng mộc to chăng ngang cổng ghi rõ: “Trường trung học cơ sở X ”. Vào trong: sân trường bé tẹo, dãy nhà cấp 4 sơ sài, vừa vặn cho 3 phòng học cộng một phòng giám hiệu. Phòng ấy thêm chức năng nội trú: làm nơi ở cùng chỗ nấu ăn cho thầy hiệu trưởng kiêm luôn chân bảo vệ trường.
-
Vào đông, mặt trời đi ngủ sớm. Mới 5 giờ mà đã nhập nhoạng tối.
-
Trong mắt em tràn ngập bầu không khí cổ tích đợi chờ em làm một chuyến phiêu lưu trở về là em của ngày xưa… cô nàng ôm trăng đi chơi giữa mùa trăng về… để sông ru hết câu tình khúc “Trăng muôn đời thiếu nợ mà sông không nhớ ra…”.
-
Đầu chị bây giờ biến thành chiếc máy phát nhạc. Lộp cộp. Lộp cộp. Lộp cộp. Cứ rệu rã một cách đều đặn như thế suốt hai tư tiếng đồng hồ, kể cả trong giấc ngủ chập chờn.
-
Một người bạn thấy tôi hay đi lễ chùa, nghiên cứu về Phật Pháp, liền hỏi tôi tại sao anh ta sống tốt lại không giờ gặp may mắn, ở hiền mà không gặp lành. Tôi đáp rằng là do anh chưa thấu hiểu rõ được luật nhân quả, chưa thấu hiểu được Tứ Diệu Đế.
-
Vào thời Phật tại thế, chàng trai đó chính là ngài Mục Kiền Liên xuất gia tu theo Phật và chứng quả A La Hán, có thần thông đệ nhất bên Tăng đoàn. Vì thương mẹ hiện tiền không biết quý kính Tam bảo, hay làm những điều xấu ác hại đến nhiều người, xan tham, bỏn sẻn, keo kiệt, ích kỷ, chết rồi không biết thác sanh về đâu, ngài dùng thần thông đi tìm mẹ mới biết mẹ mình bị đọa lạc trong loài ngạ quỷ, tức quỷ đói, chịu khổ sở vô cùng.
|
|