-
Làng này ai cũng khôn, mỗi ả Mười là dở người, suốt ngày cười hềnh hệch. Bị người ta chửi cũng cười, thong thả vác cái bụng bầu khệ nệ đến đám ma đã toe toét cười từ cổng. Thiên hạ cứ thấy bóng dáng Mười dở là hùa nhau chọc cho vui. Người đâu đã vô duyên triệt để lại còn hăm hở đỏm, chả thấy lúc nào tóc không cài hoa nở.
-
Bạn bè thân thiết, kể cả một số quý thầy, thỉnh thoảng vẫn hỏi tôi: Đi qua đi về mấy mươi năm, đi ngang đi dọc nhiều lĩnh vực, nhiều bộ môn, đi xuôi đi ngược nhiều con đường trên thế giới…, liệu có cái gì đúc kết, tổng hợp được không?
-
Phóng tác theo chuyện Narada & Kishna.
-
Ngồi đếm trăm năm thấy cũng dài/
Thế rồi.. không quá một tầm tay! /
Nghìn thu gói trọn trong vài phút/
Thoảng đến rồi đi như gió bay …
-
Chẳng biết những ngày cuối xuân, đầu hạ có nỗi niềm chi mà trầm lặng và u buồn đến thế? Qua ô cửa đã nhuốm màu rêu cũ, gió khẽ đong đầy một làn hương thầm thuần mộc, thân quen. Lắng lại lòng mình trong khoảnh khắc bình yên, bỗng nhận ra đã sang mùa hoa khế!
-
Mật độ con người trên thế giới hiện nay mỗi lúc một tăng lên dần, nên tất cả những nhu cầu cho đời sống con người từ nhiều phía, nhằm để cung ứng phục vụ, như : sự ăn, mặc, ở, bệnh, các phuơng tiện đi lại, các phương tiện thông tin khoa học, các thông tin tri thức nhân sinh và vũ trụ.v.v… Trong đó, vấn đề nhu cầu tín ngưỡng tâm linh, hiện hóa vào cuộc sống của con người qua mọi hình thức biểu tượng, cho niềm tin và ước nguyện cũng cần phải thực hiện đến.
-
Mẹ tôi xuất thân làm nghề ruộng, từ nhỏ đã rành sáu câu việc cấy gặt hơn là thêu thùa may vá. Tản cư tránh bom đạn, mẹ đã nhiều lần bồng bế tôi về quê ngoại. Chứng kiến công việc của mấy dì, tôi thấy hình bóng chính người mẹ tần tảo của mình ngày trước trên đồng lúa.
-
Mẹ tôi xuất thân làm nghề ruộng, từ nhỏ đã rành sáu câu việc cấy gặt hơn là thêu thùa may vá. Tản cư tránh bom đạn, mẹ đã nhiều lần bồng bế tôi về quê ngoại. Chứng kiến công việc của mấy dì, tôi thấy hình bóng chính người mẹ tần tảo của mình ngày trước trên đồng lúa.
-
Không biết mọi người thế nào, riêng tôi, khi gặp người gánh hàng rong trên phố, bỗng trong lòng dâng lên một nỗi niềm man mác, bâng khuâng…
-
Vợ tôi có thói quen đi chợ, đi đám tiệc hay đi bất cứ nơi đâu, hễ bước chân ra khỏi nhà là phải trang điểm. Rửa mặt bằng nước ấm, lau khô bằng khăn lông mềm mại rồi vào bàn trang điểm chăm chút mắt-mi-môi-má bằng những loại mỹ phẩm cao cấp. Ngoài việc trang điểm, vợ tôi cũng thường xuyên quan tâm chăm sóc mái tóc mượt mà đen nhánh, làn da trắng mịn không có lấy một vết sẹo nhỏ.“Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đep”, vợ tôi thường nói câu nầy để biện minh cho việc ...
-
Tác giả Nguyễn Duy An thuở thiếu thời ở Bình Giã (Ngãi Giao), một khu đồn điền cao su của người Pháp, nằm trên đường Ngã Ba Tân Phong đi Bà Rịa - Vũng Tàu qua các vùng Cẩm Mỹ, Xà Bang, Suối Nghệ...toàn là cao su. Sau khi vượt biên được vào Mỹ, đương sự đã chịu khó vừa học vừa làm trong 10 năm đã thành đạt như hôm nay.
-
Con yêu Cha! Yêu vô vàn!/
Yêu vì những thứ Cha làm trên kia,/
Nhưng điều quan trọng cần ghi/
Con yêu Cha chính là vì Cha thôi.
-
Con tri ân Bố mọi đường/
Ân cần tìm hiểu, dịu dàng chăm nom/
Từ bi, hỉ xả luôn luôn/
Nhưng điều đặc biệt con cần thưa thêm/
Con trân quý Bố vô biên/
Chính riêng vì Bố, đâu quên điều này!
-
Có một ngôi chùa, nhân vì thờ một xâu chuỗi Phật Tổ từng đeo mà nổi tiếng.
-
Mấy tháng nay vàng xuống rẻ quá, ở VN thiên hạ ai có tiền dư cũng đua nhau mua cất phòng thân, sợ đổi tiền. Bên Mỹ cũng không khác.
-
Có lần tôi tham dự một buổi thiền trà trong một khóa tu. Buổi thiền trà do vị Thầy hướng dẫn làm trà chủ, và có một vị trà giả phụ giúp ông trong công việc pha và rót trà để mời những vị trà khách đến tham dự. Sau phần uống trà nghi lễ, vị trà chủ mời mọi người cùng chia sẻ, có thể là một bài thơ, một niềm vui, hay là một khó khăn nào đó nếu có. Đến phiên vị trà giả, chị chia sẻ, “Công việc của tôi là pha trà mời mọi người uống, mong tất cả được thưởng thức một tách trà thơm ngon” (My job is to ...
|
|