-
Cầu nguyện Thiền sư Thích Nhất Hạnh cùng Chư tôn Thiền đức luôn khỏe mạnh để lợi ích cho muôn người, muôn đời.
-
Tại Keelung, Đài Loan có một cửa hàng với cái tên là “Ngộ Duyên Hào”. Ông chủ Lâm vốn là một người rất tử tế, xung quanh khu vực ông sống có rất nhiều những cư dân đánh cá hay kiếm sống quanh đó.
-
Chỉ có cái khóc và cười thôi cũng làm cho cả đời người loay hoay mệt nhoài với nó. Một ngày, tôi mơ, một giấc mơ chiêm nghiệm sự hiển hiện cái sự khóc, sự cười của cuộc đời tôi, hai từ khóc cười đó dệt nên một tấn kịch cuộc đời vừa bi, vừa hài, chỉ có hai sự khóc cười, không thêm, không bớt, không có sự khởi đầu và phải chăng nó không có sự kết.
-
Trong chuyến đi thăm và làm việc của Ban Văn hóa T.Ư GHPGVN với các Ban Trị sự GHPGVN tại một số tỉnh thành thuộc vòng cung biên giới Việt - Trung, Việt - Lào phía Đông và Tây Bắc của đất nước, chúng tôi đã thu nhận được rất nhiều thông tin từ thực tế sinh động, mà nếu chỉ đọc qua các báo cáo thì sẽ khó có thể hình dung được.
-
Ngày Phụ nữ Việt Nam là một ngày lễ kỷ niệm nhằm tôn vinh phụ nữ Việt Nam, được tổ chức vào ngày 20 tháng 10 hàng năm ở Việt Nam. Đây lại trở thành ngày đánh dấu bước quan trọng trong cuộc đời của tác giả Minh Hà, cô đã từ bỏ mọi ràng buộc của thế gian để bước chân vào cửa thiền. Hiện nay tác giả đã là một Ni sinh của trường Trung cấp Phật học tỉnh Nam Định.
-
Thời gian thấm thoát thoi đưa...Mười chín năm trôi qua, mười chín lần con háo hức đợi chờ thu đến...Con nhớ mãi mùa thu đầu tiên con rụt rè, bẽn lẽn núp dưới nón mẹ dưới mái trường tiểu học. Mùa thu nay khác rồi! Cuộc đời con đã rẽ sang một trang mới: con là một người tu sĩ đi theo tiếng gọi của đức Như Lai. Mùa thu nay là mùa thu đầu tiên con bước chân tới Trúc Lâm Thiên Trường, Trung tâm Phật giáo tỉnh Nam Định, nơi đặt trường Trung cấp Phật học. Con quên sao được những cảm xúc dạt dào dâng ...
-
“Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh, và một bông hồng cho những ai đang còn mẹ”, có lần nghe câu hát này tôi và một số đồng nghiệp hỏi một câu nửa đùa, nửa thật: “Vậy là toàn hoa hồng cho con, chứ có hoa nào cho mẹ đâu?”.
-
Trưa vắng, rực nắng hè, từng cơn gió nóng rát thổi thốc bên hiên nhà. Tôi dìu cha tập đi, lẫm chẫm từng bước nhỏ. Cha già như chuối chín cây, tuổi cao sức yếu, đôi chân gầy guộc.
-
Tôi rất sợ những bài viết về một vụ án, một vụ tiêu cực, tham ô tham nhũng mà cuối bài tác giả than một câu: “Xã hội toàn tiêu cực!” hay: “Xã hội ngày nay quá nguy hiểm!…” Và cũng sợ cả những người đọc xong một bài báo lại chép miệng: “Xã hội loạn mất rồi!” hay: “Thanh niên giờ hỏng cả…”. Bởi vì họ giống mấy ông thầy bói xem voi, nhìn thấy một bộ phận đã vội khái quát lên cả một sự vật.
-
Trở về Hà Nội sau ba ngày chấp tác, phục vụ Đại lễ khánh thành Nghĩa trang, cầu siêu Anh hùng liệt sĩ tại Nghĩa trang Liệt sĩ Quốc gia Đường 9 Tp.Đông Hà, tỉnh Quảng Trị - mảnh đất anh hùng của Tổ quốc đã để lại trong chúng tôi thật nhiều ấn tượng sâu sắc.
-
Richard Teo, sanh năm 1972, là một bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ, rất ham sống, ham làm việc và …ham làm giầu. Năm 40 tuổi, anh đã thành một nhà triệu phú.
-
Một con đò chở khách qua sông có sóng to gió lớn. Nhiều người lo sợ, nhiều tiếng niệm phật A Di Đà và Bồ tát Quán Thế Âm cứu khổ cứu nạn vang lên nho nhỏ.
-
Tôi đã tìm một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo: -Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt vậy?
-
Lúc nào chúng ta cũng bị đầu óc của mình điều khiển, lúc nào chúng ta cũng nghe theo nó, nó bảo làm gì thì làm liền. Do đó mà từ kiếp này sang kiếp khác chúng ta không sao đứng lên nổi, không thể trở thành chủ nhân ông của chính mình.
-
Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu cuộc đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
-
Thấm thoắt đã hơn 70 năm trôi qua, hôm nay nằm đây nhìn ra cửa sổ cây bàng lá đã ngả màu vàng. Từng lá, từng lá nhẹ nhàng âm thầm rơi xuống đất. Ngẫm lại phận mình dấy lên nỗi niềm hoài cảm.
|
|