Vào những ngày trăng tròn, Tan Nisabho (gọi tắt là Tan Po) thường cạo lại tóc, trông khuôn mặt Tan Po hệt như một đứa trẻ lên bảy, với ánh mắt nhìn chăm chăm mà thản nhiên vào tôi, khiến tôi thảng thốt sau khi thằng bé đã rửa mặt sạch và quấn khăn nghiêm chỉnh: “Ôi, bây giờ không thể cứ gọi con như bình thường được rồi. Đây rõ là phong thái của một bậc tu sĩ đây mà!”. Mẹ của tôi đứng cạnh đó cũng cúi nhìn gương mặt của Tan Po và gọi thằng bé bằng: “Người cũ quay về đây mà”.