Khoảng một ngàn năm sau khi Đức Phật nhập Niết-bàn, tại khu rừng Ảo Vọng thuộc vương quốc Phù Sinh, có một cuộc tàn sát đẫm máu diễn ra, khiến cho muông thú sống trong cảnh tối tăm hoảng loạn. Loài Sư tử vốn là vua thống trị khu rừng này bằng Chánh pháp do chính Đức Phật truyền lại đã bị lật đổ bởi loài Lang sói hiểm độc.
Bà ta thều thào nói. Tôi không biết do bà vốn là người ăn nói nhỏ nhẹ hay bà sợ nói to mọi người trong cơ quan nghe thấy. Chỉ biết từ đầu chí cuối bà nói rất nhỏ, có lúc tôi nghe còn không rõ.
Sáu Khê chống nạnh hai quai, đầu nghiêng, mắt liếc, xem chừng rất vừa ý cái chòi mới cất cách dốc cầu chừng trăm thước. Nhà y nằm phía trong chỉ với mấy công vườn tạp. Vốn là một kẻ tứ chiếng giang hồ, lười lao động, ham ăn chơi, nên từ khi lập gia đình, y đã bán dần mấy chục công đất của cha mẹ để lại.
Mái ngói rêu xanh, những lần mưa xong chim sà xuống đều bị trượt chân chấp chới. Cả cái sân gạch cũng lên rêu, tôi đã nhiều lần trượt ngã đánh oạch. Mẹ thường nói có ngã đau trên cái chỗ mình sống mới nhớ lâu.
Chừng như hụt hẫng, vạt gió sắp qua thềm rêu. Lòng ta như bụi cứ mịn màng và rắc đầy trong trăng khuya. Trăng đang nhích dần độ tròn đầy viên mãn và cũng sẽ cạn dần, mỏng viền vành cong níu kéo nỗi nhớ lan ra. Mặt hồ còn lạnh chăng? Người ngồi im soi bóng mình lung linh. Tiếng phong linh trầm đục và ngân vang cứ luân phiên lắc lư theo điệu nhạc trời.
Huy chạy vào phòng. Thằng bé lục tìm cái gì đó rất quan trọng đang được giấu kỹ trong một cái thùng sắt đặt bên dưới chiếc bàn gỗ đã ngả màu đen xỉn. Đó cũng là nơi đựng đồ dùng học tập, sách vở của anh em Huy mấy năm nay.
Trong ánh đèn ngủ le lói, chị trân trân nhìn ra phía cửa sổ. Ngoài đường, trời tối đen như mực. Đêm đã khuya lắm rồi. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc kêu chậm rãi từng nhịp, từng nhịp một. Chị trở mình. Ôi, cái lưng của chị sao mà đau đến vậy! Nằm trong chăn ấm, đệm êm mà chị còn thấy đau nhừ như người bị đánh. Thế ngày mai nằm trên giường xi-măng thì không biết thế nào?
Bé Út xin tôi cho nuôi một con mèo. Út nói là ngày nào mấy đứa bạn cũng kể chuyện thú cưng thế này thú cưng thế kia, tạo dáng chụp hình đăng lên Facebook dễ thương hết biết luôn, Út cũng muốn có một cưng để góp chuyện với bạn bè.
Một ngày nó nhận được một gói quà màu nâu cánh gián với chiếc nơ thắt ruy-băng màu vàng rất tuyệt. Nó mở ra: màu đỏ của hộp mứt dâu tây, một quyển sách và một cái bóng đèn quả dâu bằng pha-lê trong suốt. Chúng được quấn quanh bằng giấy mềm thật cẩn thận. Một mảnh giấy nhỏ ghi vỏn vẹn: hướng dẫn sử dụng bóng đèn ở trang 68.
Bà nội tôi không biết nhiều chuyện cổ tích. May cho bà, vì tôi là đứa trẻ không mê chuyện xa xưa đó. Ngược lại, tính tôi tò mò còn bà thì hoạt ngôn, hỏi gì bà cũng trả lời được.
Dường như cùng với vô vàn gió xuân phơn phớt lạnh thổi qua đồng bãi là những con đường thơm chất ngất khói bay, như cám dỗ dẫn dắt cái trí nhớ của tôi chạy về làng. Một buổi trưa không biết ở thời nào. Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao.