-
Ba hôm rồi không thấy các em Kha, Nhi, Long đến lớp, Thư sốt ruột. Cơn bão vừa rồi mạnh quá, dù đã chuẩn bị trước nhưng những hậu quả mà nó để lại thì không thể lường trước được.
-
Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con.
-
Nếu có người hỏi tôi: ngoài cha mẹ ra, người nào mà tôi yêu thương, kính trọng và gần gũi nhất trên đời, hẳn tôi sẽ không ngần ngại trả lời ngay: chị Tư!
-
Nhớ hồi nhỏ, Hảo vẫn hay tò mò hỏi về bố của mình. Những khi ấy, chị Phỉnh chỉ cười trừ rồi nói dối con trai “Bố con mất khi con còn đỏ hỏn”. Hảo tin lời mẹ nói cho tới khi bị bạn bè trêu chọc, kỳ thị cậu là “Đồ không cha, đồ con hoang”.
-
Tôi, một cô sinh viên nghèo, ngoài việc học thì còn phải lo đi làm thêm để kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt, đỡ đần cha mẹ. Công việc mà tôi cảm thấy phù hợp với mình nhất đó là gia sư.
-
Đồ cổ
20:58:00 - 14/05/2023
Đang cầm cái giẻ lau chiếc bình bông trên tay Mỹ ngừng tay một lúc, đưa mắt dòm dỏ từng đường nét của chiếc bình ma mị ấy, nó như có sức hút đặc biệt với Mỹ. Xoay qua xoay lại rồi lật phần đáy ngửa phần miệng, hai con mắt của Mỹ như cái máy soi không bằng.
-
Trên chuyến xe trở lại thành phố để tiếp tục một hành trình mới sau chuỗi ngày nghỉ Tết, Hạ chỉ thấy mệt mỏi thêm chứ có được nghỉ ngơi ngày nào đâu.
-
Cô xin lỗi mẹ vì đã rời bỏ mẹ và rời xa Đức Phật, nhưng bây giờ cô đã tìm thấychân lý của chính mình, và trái tim cô đã tự do, cô vui mừng được kết nối lại và yêu mẹ cô và Đức Phật nhiều hơn nữa.
-
Tấm gương chỉ vừa đủ cho một người soi ở các tiệm may. Nhưng đã có rất nhiều người vô tình đi ngang qua rồi không để lại chút hình bóng nào của họ trong ấy. Tấm gương được dựng đứng ở một gốc cây bên lề đường phố đông người qua lại hàng ngày.
-
Xóm trọ có một cây cam đã lâu năm cao chừng 6m, tán rộng, nhiều cành và năm nào quả cũng sai trĩu trịt. Cây cam trồng ở khoảng sân trước cửa phòng Hào nhưng nó thuộc đất nhà chủ.
-
“Kem bao giấy đây… kem bao giấy đây…” Cứ đều đặn mỗi ngày, tiếng rao ấy lại cất lên trước nhà tôi vào ban trưa bỏng nắng.
-
Tôi tấp xe vào lề đường. Bác bảo vệ đội nắng bước ra hướng dẫn chỗ để tôi đỗ xe. Sau khi xe tôi đỗ ngay ngắn trong bãi, tôi bước xuống mở cửa, Na Anh ra trước, ba ra sau.
-
Ngày xưa, có một cậu bé ở với mẹ trong một túp lều ven rừng. Ngày ngày cậu đi vào rừng hái củi bán để nuôi mẹ. Mẹ cậu ở nhà nấu cơm, vá áo, chăm sóc những luống rau.
-
Lúc gia đình bà Mẫn mới chuyển về đây, cả khu không có nổi một bóng cây nào. Cũng chỉ vì nhà nhà đua nhau lợp mái vươn ra phía trước để bán hàng.
-
Năm mười tám tuổi, Bách theo mẹ đến nhà thờ họ. Mẹ dặn Bách thắp hương xong thì ra ngoài đi dạo đừng để ý chỗ người lớn nói chuyện.
-
Anh xuất hiện sau khi người phục vụ đi vào bên trong. Biết anh chỉ uống mỗi cà-phê nên tôi gọi sẵn để không phải mất thời gian.
|
|