-
Theo kinh nghiệm của n lần làm công việc này, tôi phải lựa chen chiều tối mới mong giáp mặt phụ huynh. Khổ, vào trong núi với khung giờ ấy, với một nàng đất khách có tiền sử sợ bóng tối, sợ đường ngoằn ngoèo là một thử thách không hề nhỏ.
-
Truyện ngắn “Mẹ điên” của Vương Hằng Tích (Trang Hạ dịch) đã bước từ thế giới ảo, từ những trang báo mạng “rác nhiều hơn văn” ra ngoài đời thực, trở thành tác phẩm được yêu thích của hàng trăm triệu người vốn từng đọc nó (*).
-
Bà Nhị loạng choạng suýt ngã nhào giữa sân khi hàng xóm báo tin Tự, con trai bà đã bị công an bắt vì tội đánh bạc. Cũng may lúc ấy, thằng cu Sáng, cháu nội của bà, con trai của Tự, từ đâu chạy tới, đưa hai tay đỡ lấy bà. Bà Nhị từ từ ngồi xuống bậc thềm.
-
Đút những đồng tiền công vào túi áo ngực, Trạo rã rời định lê bước về nhà. Nhưng cả cơ thể đau nhức, bụng đói cồn cào nên anh tính mua thứ gì đó ăn cho ấm bụng. Bỗng Trạo nhìn thấy phía trước, một bà cụ ngồi co ro góc chợ với thúng gì đó phủ lên một lớp vải màn.
-
Ông già đó cuối cùng cũng trở về sau gần bốn mươi năm bôn ba lưu lạc. Người làng không còn mấy ai nhận ra ông già từng là đứa trai làng ngoan nhất, cũng từng là gã đàn ông tu rượu như nước lã. Mấy đứa nhỏ ngày xưa hay rình lúc ông say đến vẽ đầy râu trên mặt, giờ cũng con cái đề huề.
-
Tôi, một cô sinh viên nghèo, ngoài việc học thì còn phải lo đi làm thêm để kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt, đỡ đần cha mẹ. Công việc mà tôi cảm thấy phù hợp với mình nhất đó là gia sư.
-
Đồ cổ
20:58:00 - 14/05/2023
Đang cầm cái giẻ lau chiếc bình bông trên tay Mỹ ngừng tay một lúc, đưa mắt dòm dỏ từng đường nét của chiếc bình ma mị ấy, nó như có sức hút đặc biệt với Mỹ. Xoay qua xoay lại rồi lật phần đáy ngửa phần miệng, hai con mắt của Mỹ như cái máy soi không bằng.
-
Trên chuyến xe trở lại thành phố để tiếp tục một hành trình mới sau chuỗi ngày nghỉ Tết, Hạ chỉ thấy mệt mỏi thêm chứ có được nghỉ ngơi ngày nào đâu.
-
Cô xin lỗi mẹ vì đã rời bỏ mẹ và rời xa Đức Phật, nhưng bây giờ cô đã tìm thấychân lý của chính mình, và trái tim cô đã tự do, cô vui mừng được kết nối lại và yêu mẹ cô và Đức Phật nhiều hơn nữa.
-
Tấm gương chỉ vừa đủ cho một người soi ở các tiệm may. Nhưng đã có rất nhiều người vô tình đi ngang qua rồi không để lại chút hình bóng nào của họ trong ấy. Tấm gương được dựng đứng ở một gốc cây bên lề đường phố đông người qua lại hàng ngày.
-
Xóm trọ có một cây cam đã lâu năm cao chừng 6m, tán rộng, nhiều cành và năm nào quả cũng sai trĩu trịt. Cây cam trồng ở khoảng sân trước cửa phòng Hào nhưng nó thuộc đất nhà chủ.
-
“Kem bao giấy đây… kem bao giấy đây…” Cứ đều đặn mỗi ngày, tiếng rao ấy lại cất lên trước nhà tôi vào ban trưa bỏng nắng.
-
Tôi tấp xe vào lề đường. Bác bảo vệ đội nắng bước ra hướng dẫn chỗ để tôi đỗ xe. Sau khi xe tôi đỗ ngay ngắn trong bãi, tôi bước xuống mở cửa, Na Anh ra trước, ba ra sau.
-
Ngày xưa, có một cậu bé ở với mẹ trong một túp lều ven rừng. Ngày ngày cậu đi vào rừng hái củi bán để nuôi mẹ. Mẹ cậu ở nhà nấu cơm, vá áo, chăm sóc những luống rau.
-
Lúc gia đình bà Mẫn mới chuyển về đây, cả khu không có nổi một bóng cây nào. Cũng chỉ vì nhà nhà đua nhau lợp mái vươn ra phía trước để bán hàng.
-
Năm mười tám tuổi, Bách theo mẹ đến nhà thờ họ. Mẹ dặn Bách thắp hương xong thì ra ngoài đi dạo đừng để ý chỗ người lớn nói chuyện.
|
|