-
Làng Fraser Valley - Canada, tuy thành lập đã 100 năm nhưng chỉ có 10 hộ gia đình, sống rải rác dưới chân dãy núi tuyết Chilliwack chuyên trồng hoa tulip.
-
Sáng sớm ngày 23 tháng Chạp, tiếng chuông cửa kêu bính boong. Ông giật mình choàng dậy, nấp sau rèm cửa sổ dõi mắt nhìn xuống dưới. Hóa ra là đứa con gái cả, hôm nay nó về cúng ông Công ông Táo nhưng quên chìa khóa cổng.
-
Tôi thường nghĩ về Tết không phải ở nồi bánh chưng, vại dưa hành hay mứt gừng mứt bí. Cũng không phải là mâm cao cỗ đầy hay những lời chúc tụng đầy khách khí. Tôi nhớ Tết trong những lần ngồi đun nước cho bố pha trà tiếp khách đến chơi nhà.
-
Tháng Chạp, khi ai cũng đang tất bật sắm sửa để đón Tết, người tỉ mẩn chăm chút cho cành mai, cành đào, người mong mỏi được về đoàn tụ với gia đình… thì ở nơi này con lại ngồi bùi ngùi nhớ những chiều cuối năm mẹ dịu dàng gội đầu cho con, trong làn hương nồng đượm phảng phất.
-
Lương đứng dưới hiên khu nội trú của trường, bần thần, thả cái nhìn vào khoảng không trước mặt. Cánh đồng chỉ còn trơ lại màu vàng nhạt của gốc rạ; những gốc cà-phê đã được thu hoạch đến trái cuối cùng; những cung đường xuống bản, xuống buôn đã lác đác bung nở mai, đào, và đâu đó trong gió phả lại mùi hương thoang thoảng của hoa cải cuối đông. Thêm vào đó là những vòng khói lam chiều ôm lấy những nếp nhà bình dị,... Tất cả như đang rạo rực đón một mùa mới về trên phố núi đại ngàn.
-
1. “Bà biết không, xóm cũ bây giờ mọc lên mấy căn nhà mới, khang trang lắm! Hôm bữa tui mới về ngang qua nè, con Sang nói tui mới biết, chứ không khéo tui lại nhận không ra”.
-
Cô không muốn ai nhận ra mình. Nhưng những gì đang diễn ra trong cô còn ly kỳ hơn rất nhiều cả sự hư cấu. Cho dù một nhà văn có óc siêu tưởng đến cỡ nào, khi bẻ câu chữ vặn vào nhau vẫn còn những kẽ hở để gió hay cát lọt vào. Câu chuyện của cô dầy đến nỗi gió phải nói, chị ơi em chào nhé.
-
-
1. Chiếc xe tải liên tục tạt vào đầu xe buýt tôi đang đi. Đoạn, chiếc xe tải dừng lại, một gã giơ mặt ra ngoài, châm thuốc, cười. Gã lơ và bác tài xe buýt lập tức mở cửa, nhảy xuống, tay lăm lăm con dao. Một bên cầm tuýp sắt ngồi trong xe, một bên cầm dao đứng bên ngoài, vờn nhau qua lại. Kéo dài vài phút thì xe tải đóng cửa chạy đi, gã lơ và bác tài về lại xe buýt.
-
Trên chiếc xe đẩy tự chế chất đầy những món hàng linh tinh như rổ, thau… bằng nhựa. Vừa đến chân cầu, bất ngờ một cơn gió mạnh thổi thốc, hất tung những vật nhẹ trên xe bay lả tả trông như xiếc. Tre lảo đảo, tròng trành như đang đứng trên đầu ngọn sóng. Cậu bé vội chụp hai tay vịn vào thành cầu. Vài giọt mưa rắc xuống, gió thổi mạnh hơn làm Tre thấy mặt mình ran rát.
-
Mỗi sáng, cứ nghe tiếng kêu ríu rít của bầy sẻ nâu trước hiên nhà gọi nhau tìm sâu bọ, tôi lại chợt nhớ đến ngày xưa, cái ngày tôi mới lên mười theo mẹ về quê sống cùng với cậu.
-
Cuối mùa lạnh Vẹn ra đi. Trong một đêm xao xác gió, Vẹn không đủ sức chống chọi với đời, Vẹn như chiếc lá bị gió cuốn bay giữa cánh đồng dã quỳ mờ mờ dưới chân đồi, đi mãi!
-
-
Thỉnh thoảng có vài người lạ lạc chân đến Sơn Cốc. Họ không giống như những vị khách du lịch quen đi theo tour, ăn những bữa cơm được đặt sẵn, đến nơi nào cũng cưỡi ngựa xem hoa chớp nhoáng rồi đi. Khách đến đây thường ít lăm lăm máy ảnh trên tay. La cà hết chỗ này đến chỗ khác mà có khi đêm nằm mới nhớ ra mình chưa chụp lại bức ảnh nào. Nhưng may quá, những khoảnh khắc ấy đều đã được lưu lại trong tim.
-
Lập đông, mặt trời cũng muốn trốn tránh cái lạnh của núi rừng nên chui tọt vào đám mây khuất sau những ngọn cây cổ thụ từ lúc nào. Bản làng chìm trong màn sương giăng mỏng tang mờ mờ ảo ảo. Gió rít mạnh từng cơn phả vào hai má Thanh rát bỏng. Không gian im ắng lạ. Chỉ còn đôi ba tiếng chim con lạc bầy cất tiếng gọi mẹ. Thanh đoán thế, bởi dù sao cô cũng đã gắn bó với nơi đây gần hết học kỳ.
-
Anh này, bà Phỏng bán bún hôm nay lại khất tiền em nữa đấy!
|
|