Cô xin lỗi mẹ vì đã rời bỏ mẹ và rời xa Đức Phật, nhưng bây giờ cô đã tìm thấychân lý của chính mình, và trái tim cô đã tự do, cô vui mừng được kết nối lại và yêu mẹ cô và Đức Phật nhiều hơn nữa.
Tấm gương chỉ vừa đủ cho một người soi ở các tiệm may. Nhưng đã có rất nhiều người vô tình đi ngang qua rồi không để lại chút hình bóng nào của họ trong ấy. Tấm gương được dựng đứng ở một gốc cây bên lề đường phố đông người qua lại hàng ngày.
Xóm trọ có một cây cam đã lâu năm cao chừng 6m, tán rộng, nhiều cành và năm nào quả cũng sai trĩu trịt. Cây cam trồng ở khoảng sân trước cửa phòng Hào nhưng nó thuộc đất nhà chủ.
Tôi tấp xe vào lề đường. Bác bảo vệ đội nắng bước ra hướng dẫn chỗ để tôi đỗ xe. Sau khi xe tôi đỗ ngay ngắn trong bãi, tôi bước xuống mở cửa, Na Anh ra trước, ba ra sau.
Ngày xưa, có một cậu bé ở với mẹ trong một túp lều ven rừng. Ngày ngày cậu đi vào rừng hái củi bán để nuôi mẹ. Mẹ cậu ở nhà nấu cơm, vá áo, chăm sóc những luống rau.
Tôi đeo ba lô đi ngang qua cây cầu xi-măng mới sơn xong một nửa, đầu cầu đề một cái tên mỹ miều, lạ hoắc, hình như tên người bỏ tiền xây cầu cho một vùng nông thôn đang phất lên.
Nàng nằm bệnh ở nhà đã mấy tháng nay nên chàng phải bỏ bớt nhiều việc để lo săn sóc cho người yêu. Dần dần, chàng biết nấu ăn, biết cách săn sóc người bệnh và từ đó, chàng nhớ tên và cách dùng của các loại thuốc trị bệnh cho nàng.
Những ngày giãn cách, thỉnh thoảng tôi lại nằm nghe nhạc Trịnh Công Sơn, chìm trong những ca từ do chính ông hát: “Khi đất nước tôi thanh bình tôi sẽ đi thăm... Sài Gòn ra Trung Hà Nội vô Nam…”
Chiều đã xuống dần. Nắng không còn chói chang nữa. Trên chóp núi những đám mây trắng xốp đang lũ lượt bay về phía xa. Thịnh nhìn khung cảnh này biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng gợi lên trong anh nhiều cảm xúc.