-
Ba tôi là một thợ xây giỏi. Trước khi ba lập gia đình, người đã là một thợ xây chính có tiếng trong làng. Ngày còn bé xíu tôi thường hay đặt những câu hỏi đến là ngô nghê. Làm thợ xây có thích không ba? Hay, sao ba không chọn nghề khác mà lại làm một thợ xây? Lần nào cũng vậy, người khẽ mỉm cười và xoa đầu tôi. Ba miệt mài như một chú ong thợ bất kể sớm khuya, mưa gió. Cả tháng ba không bỏ sót một ngày công nào.
-
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biết bao nhiêu người thân yêu, đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ ... nhưng chắc chẳng có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.
-
Văn tế thập loại chúng sinh là một áng văn nôm thuộc đỉnh cao tư tưởng và nghệ thuật. Vì vậy khi nói về nỗi đau mất nước, nỗi buồn của cha ông ta trước đây, nhà thơ Chế Lan Viên đã nhắc đến áng văn bất hủ này:
-
Mẹ gọi điện bảo: “Mẹ vừa gửi tiền cho con đấy! Tháng này mẹ gửi thêm hai trăm nghìn để con mua sữa uống nhé!”. Có gì đó dâng lên nghèn nghẹn trong cổ họng, miệng đắng ngắt, những giọt nước mắt nối đuôi nhau bò trên gò má. Con vâng vâng dạ dạ rồi vội vã cúp máy sợ mẹ biết lại thêm lo.
-
Tình mẹ là một tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao quý. Tất cả mọi người mẹ trên cõi đời này đều thương yêu con của mình, đấy là bản tính, là thiên tư của người phụ nữ. Chính nhờ tình thương của mẹ mà người con được lớn lên, được trưởng thành. Tình thương yêu của mẹ đã giúp cho người con lớn lên một cách bình thường và quân bình về các phương diện tâm sinh lý.
-
Trong phòng cách ly dành cho người sắp từ giã cõi đời, người phụ nữ tuổi gần 60 nằm bất động. Điều duy nhất cho biết bà còn sống là màn hình máy y khoa biểu hiện nhịp tim đập rất chậm. Bà nằm đó, biết đứa con trai duy nhất từ tiểu bang xa đang bay về, bà muốn dồn hết nguồn sinh lực còn lại mỉm cười với nó lần cuối trước khi vĩnh viễn rời xa thế giới này.
-
Một đóa hồng tươi thắm anh và em với tôi diễm phúc cài lên áo trong mùa Vu Lan Báo Hiếu. Là một hạnh phúc không gì bằng, là một niềm vui lớn trong đời khi chúng ta còn được chiêm ngưỡng chân dung cha mẹ, để là điểm tựa, để là bức tường thành cho cuộc đời chúng ta lớn khôn thành người.
-
Thời tiết thật oi bức suốt một tuần lễ qua. Đâu đó trên đường, có những cảnh báo về hạn hán, kêu gọi mọi người tiết kiệm, hạn chế việc dùng nước. Nạn hạn hán đã kéo dài ở xứ này liên tục bốn năm qua. Nhiều cây kiểng và những bãi cỏ xanh của các công xưởng, công viên, gia cư tại đô thị đã lần lượt biến mất. Mọi người, mọi nhà đều phải tự ý thức trách nhiệm của mình đối với thiên tai này. Nói là thiên tai, mà kỳ thực, có sự góp phần rất lớn của con người trong việc sử dụng quá nhiều tài nguyên ...
-
Bước vào mùa Vu Lan, thật hãnh diện và hạnh phúc rạng ngời cho những ai được cài bông hồng đỏ, mắt ngấn lệ nghẹn ngào với hoa màu hồng trên ngực áo và đau đớn, tủi thân với hoa hồng trắng trên ngực.
Mỗi người, mỗi tâm trạng, mỗi nỗi niềm nhưng tất cả đều có chung một lòng biết ơn vô bờ bến đối với bậc sinh thành và tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng sống tốt hơn, làm nhiều việc tốt hơn…để xứng đáng và phần nào đền đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục.
-
Con nương Người, xin nguyện độ Mẹ cha./
Độ cho cả chúng sanh trong cõi Ta bà.
-
Năm tháng tảo tần mẹ vất vả nuôi con. Ngày tháng qua Mẹ trông ngóng mỏi mòn để hôm nay con không còn bé bỏng. Con biết mình đã lớn, lớn nhiều như gió thổi vậy đó mẹ ạ. Khi con nhìn bóng mẹ đi liêu xiêu bên bóng chiều tà, gió bờ đê thổi sát se lòng mẹ, dáng mẹ chênh vênh đang vượt con dốc đầu làng.
-
-
Tạ ơn Mẹ quý vô ngần/
Tấm gương hiền mẫu tuyệt luân rạng ngời.
-
Không nên đem ánh mắt của người khác làm thước đo cho mình/, Yêu thương hận thù cũng chỉ tồn tại khi mình còn sống,
-
Ca ngợi Đức Phật TRƯỜNG KHÁNH
Đối thoại với hư không NGUYÊN CẨN
chùa Song Tử Tây PHAN THÀNH MINH
Tâm - Thiền NGUYỄN TẤN ON
-
Bôn ba đất khách xứ người/
Người Con quê Việt viết lời Dân gian
|
|