Chi tiết tin tức Nắng ơi, xin đừng cháy trên vai mẹ gầy 15:05:00 - 28/08/2015
(PGNĐ) - Mẹ gọi điện bảo: “Mẹ vừa gửi tiền cho con đấy! Tháng này mẹ gửi thêm hai trăm nghìn để con mua sữa uống nhé!”. Có gì đó dâng lên nghèn nghẹn trong cổ họng, miệng đắng ngắt, những giọt nước mắt nối đuôi nhau bò trên gò má. Con vâng vâng dạ dạ rồi vội vã cúp máy sợ mẹ biết lại thêm lo.
Những ngày này, nắng chao chát nắng, gã mùa hạ hằn học dội xuống mặt đất những cơn lũ nắng xối xả như muốn đốt cháy vạn vật.
Nhiệt độ lên đến 38, 39 độ C. Đàn gió cũng như sợ hãi trước cơn thịnh nộ của nắng nên rủ nhau chạy trốn đi đâu mất, thảng hoặc có con gió nào liều mình lao ra giữa biển nắng thì cũng bị nung nóng. Cây cối im lìm ủ rũ chịu trận, cả bầu không gian hầm hập nóng như một chiếc lò nung khổng lồ, ngột ngạt. Dẫu chỉ là một mũi nắng nhỏ như cây kim xuyên qua kẽ lá ghim xuống đất cũng đủ làm bỏng rát bàn tay ai đó vô tình chạm phải. Và những ngày này, ở quê lại đang bước vào vụ gặt. Vì nhà neo người nên hai ba giờ sáng bố mẹ đã phải lọ mọ ngoài cánh đồng gặt lúa để đến khi mặt trời đứng bóng là đã có thóc đem phơi cho được nắng. Có những hôm buổi trưa bố mẹ chỉ ăn tạm nắm cơm với muối vừng dưới bóng cây đa trơ trọi trên bờ đê hoang hoải nắng rồi lại vội vã cắt lúa, bó lúa, gánh lúa… Những khuôn mặt đỏ bừng bừng, những giọt mồ hôi bỏng cháy ướt đẫm lưng áo, những đôi mắt cay nhòa vì nắng theo con mãi vào cả giấc mơ. Vụ gặt gối vào vụ thu hoạch thuốc lào nên từ tờ mờ sáng đến mù mịt tối bố mẹ cứ quần quật với bủa vây công việc. Những chiếc lá thuốc lào được hái và xếp gọn trong lòng tấm vỏ bao xi măng rồi bó lại thành từng bó chở về trên chiếc xe kéo, dựng la liệt trên khoảnh sân nhỏ trước cửa bếp, mùi ngai ngái đắng sộc vào cánh mũi. Buổi tối có mấy người bà con hàng xóm sang phụ giúp, quây quần rọc lá, lên cuộn ủ ở góc bếp chờ ngày nắng lên đem thái. Bố thái thuốc, những sợi thuốc mỏng mảnh như tơ nửa vàng nửa xanh từ tay bố tung ra, còn mẹ thì thoăn thoắt phơi chúng lên sảo. Nơm nớp lo mưa, lo nắng vì thuốc lào dính mưa là mất màu vàng giòn đẹp mắt, thậm chí còn bị hỏng. Con còn nhớ một hôm bố đi vắng, nửa đêm mẹ hốt hoảng lay con dậy vì cơn mưa bất chợt sầm sập đổ xuống, mấy chục sảo thuốc ngổn ngang ngoài sân, con vội vàng chẳng kịp xỏ dép, chân trần hớt hải theo mẹ lao ra sân chạy thuốc, chạy đến sảo cuối cùng thì cả hai mẹ con đều ướt sũng, vừa lạnh vừa mệt, đôi chân con bật máu. Trồng cây thuốc lào bấp bênh lắm, ai cũng bảo thế, có vụ làm ra mà chẳng có người mua hoặc bị lái buôn ép giá, có vụ gặp cơn mưa đá - lá thuốc rách tả tơi, con đã từng chứng kiến những khuôn mặt người nông dân thẫn thờ ngoài đồng nhặt nhạnh những chiếc lá lành còn sót lại. Thế mà người dân quê mình vẫn bám trụ với cây thuốc lào mẹ nhỉ, có lẽ bởi từ bao đời nay vẫn thế! Mẹ ơi! Con thương bố mẹ nhiều lắm, mỗi lần nghĩ đến cảnh bố mẹ quần quật làm lụng vất vả giữa cánh đồng nắng cháy khét từng thớ đất là lòng con như có ai xát muối. Nhưng con chẳng phụ giúp được gì cho bố mẹ. Mấy đồng tiền nhuận bút ít ỏi của con chẳng sẻ chia được bao nhiêu gánh nặng trên vai bố mẹ. Mẹ thì tranh thủ đi gặt thuê cho mấy người trong làng rồi cả làng bên, có khi lặn lội sang tận Thái Bình. Còn bố, ai mướn việc gì cũng làm, từ chạy xe ôm đến bê chuyển chậu cây cảnh, xây bờ kè ao, đào mương, dọn cỏ,… Có đồng nào là ki-cóp gửi ra cho con. Nắng long cong trên mái tôn nhà trọ, nắng bện vào song cửa sổ nơi con ngồi, nắng lấm lem những ngón tay con lướt trên bàn phím, nắng long lanh khóe mắt. Nhưng, nắng ơi, xin đừng cháy trên vai mẹ gầy! Đào Mạnh Long
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |