-
Mình là một kẻ mù đường thứ thiệt. Quanh đi quẩn lại chỉ vài con đường mà mình vẫn lạc. Ngồi sau xe, bạn vẫn thường càm ràm mỗi khi mình rẽ vào một con đường xa lạ hay sự “mài mại” của mình vô tình làm bạn đứng chôn chân giữa góc đường vắng vẻ.
-
Trong một buổi trò chuyện, bạn nhắc nhớ Tết Trung thu đã cận kề. Thế rồi bạn say sưa kể chuyện Trung thu ngày còn thơ bé.
-
Mẹ bảo “cu Tý nhìn lên trời mà xem. Có con trâu bị sứt mất cặp sừng”. Lúc cúi xuống đã không còn thấy mẹ đâu nữa, chỉ thấy cổ mỏi và mắt cay muốn khóc.
-
1. Trong nhà, các anh chị lớn đều đã “tốt nghiệp sớm” chuyện học, lo đi làm rẫy nương với ba mẹ. Duy nhất có nó còn là học sinh, ngày ngày vẫn được tung tăng cắp sách tới trường. Năm nay nó lớp 4. Nhìn bề ngoài, bộ dạng nó có hơi “hột mít” nhưng được cái học giỏi.
-
Sáng nay có đi học không? Rảnh không? - Hôm nay tôi được nghỉ, nhưng rảnh hay không thì còn tùy. Nếu chị Hân rủ đi chợ thì tôi rảnh, còn đi chùa thì không. Vu lan đi chùa để nhận cái bông màu trắng cài lên áo, buồn lắm.
-
1. Trăng chênh chếch về phía đằng tây, Liên vẫn không tài nào ngủ được. Cô ngồi bó gối nhìn qua ô cửa sổ thứ ánh sáng xanh bàng bạc đang chiếu rọi ngoài kia mà cảm thấy tủi thân đến lạ.
-
Trong cuộc đời của mỗi người sẽ luôn có ký ức về những người thân yêu. Tôi cũng vậy, cả một tuổi thơ gắn liền với cha mẹ nhưng người cho tôi nhiều kỉ niệm nhất đó chính là CHA.
-
Kìa, trông ai như thằng Sinh, con ông Đồng bà Tâm thế nhỉ?
-
Đức Phật có dạy: Tâm hiếu là tâm Phật, hành hiếu là hành Phật. Tâm của con người hiếu thảo là tâm của đức Phật, hành động hiếu thảo của con người chính là hành động của đức Phật. Nét đẹp này rộng sâu bao nhiêu, cuộc sống có cơ hội đem lại an bình cho xã hội nhiều bấy nhiêu. Như câu chuyện Giản dị tình cha của cô giáo Trần Thị Thu Thuỷ để lại trong lòng người đọc những nỗi niềm cảm xúc dâng tràn. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
-
11 giờ đêm, có tiếng mở cửa cuốn. Con bé lao từ trên giường xuống đất, quên cả bật điện, nó chạy mò trên những bậc cầu thang ríu rít gọi bố.
-
Nay bán được bao nhiêu hả chị? Thằng Bỉnh thấy Thắm, chị nó đi chợ bán măng đã về liền hí hửng chạy ra hỏi.
-
Nghe tin Sư Cả bệnh nặng sắp viên tịch, tôi gác lại tất cả mọi công việc để trở lại chùa quê. Tháng Tư, những cơn mưa đầu mùa làm cho con đường đang khô bụi bỗng trở nên trơn trượt.
-
1. Hai nhỏ lượm liên phanh, bỏ lia lịa vào túi rồi phụt ra đường thở dốc. Chúng thở xì xì như cái bong bóng căng phồng vừa bị chiếc đinh to chọc thủng.
-
Hạ về
21:52:00 - 19/07/2020
Hạ về. Cô về giữa tháng Năm khi cây phượng già đầu xóm đang đỏ rực màu hoa. Cô nhìn xung quanh xem thử có gì khác trước hay không? Đây nhà lão Lý, chú Tư; kia nhà cô Ngà, thím Tám,... không có gì thay đổi cả. Vẫn giống như sáu năm trước khi cô bước từ nơi này ra đi. Chỉ có mấy đứa trẻ con trong xóm đưa ánh mắt tò mò ra nhìn người phụ nữ đang mặc chiếc váy màu đỏ thì thầm; ai vậy mày, lạ quá, đẹp quá,... là cô không biết mặt. Cũng đúng! Lúc Hạ rời xa mảnh đất này tụi nhóc còn nhỏ xíu.
-
Tấn lững thững vào sảnh, sau khi cất xe ở mái hiên. Cả người cậu ướt nhẹp, gió và cái lạnh thâu tóm da thịt. Ông khách đang cong người lại như tôm luộc chắc cũng cảm nhận như thế.
-
Tân nằm quay lưng ra phía ngoài, mặt hướng vào tường. Nó nằm im, nhắm hờ mắt, cốt là để ba tưởng nó đang ngủ. Khi nghe tiếng bước chân ba đi ra, tiếng cửa phòng nhẹ khép lại, Tân trở mình. Nó mở mắt, nhìn đăm đăm lên trần nhà.
|
|