-
Thằng bé chạy trốn tôi. Lần nào thấy tôi nó cũng muốn núp vào một chỗ nào đó. Thân hình dài lều khều, làn da trắng bóc ít khi tiếp xúc với nắng. Nó luôn là một sự chú ý trong tôi. Nó luôn sợ ánh mắt của tôi. Có lẽ vì tôi nghiêm khắc quá chăng?
-
1. Hôm nay, mưa dầm dề cả ngày, kéo dài từ sáng đến tận đêm khuya. Mưa theo từng cơn, lúc to lúc nhỏ, cứ lắc rắc ướt đẫm không gian. Lá vàng từ cây đại già, vòm nhãn già cũng rớt xuống theo mưa, nằm chỏng chơ trên sân. Rồi gió cuốn lên. Một chiếc lá, hai chiếc, ba chiếc… bay đi, từ sát bậc thềm nhà Tổ, cứ lần lần theo từng đợt như thế, xa dần ra cuối khoảng sân đá trắng. Rồi chỉ trong chớp mắt, lá rơi xuống khoảng dốc bên dưới và chẳng còn nhìn thấy đâu.
-
Tiếng gõ mõ, mùi nhang thơm thoang thoảng, có cả mùi của giấy đốt, mùi nhựa khét lẹt, mùi vải cháy cùng lúc trộn vào nhau bay lên.
-
Yên nhận được tin nhắn Zalo của chồng lúc đang luồn trong vườn dưa leo của mẹ vào lúc 6g30 phút sáng. Biết thể nào cũng là chồng nhắn nên Yên không vội đọc. Hái một trái dưa non còn nguyên phấn, Yên ăn một cách ngon lành.
-
“Bóng chiếc thoi đưa ánh mắt long lanh, trời đất Hà Tây tay em dệt lụa. Sữa trắng Ba Vì, thóc vàng khu Cháy… Sông Tích, sông Đà giăng lụa mênh mông”… (Lời bài hát Hà Tây quê lụa).
-
Chiều nay nhìn về núi Tượng, thấy mây trôi chậm hơn, ngôi chùa ở lưng chừng dốc mờ mờ khói tỏa, không rõ khói hương hay gió sương; lòng mình chợt trắng xóa một nỗi niềm nhớ thương không chỗ gửi.
-
Có một lần gặp nhiều chuyện buồn bực nan giải quá, tôi chạy xe lên chùa... Chùa của hệ phái Nguyên thủy cho nên mọi việc thường diễn ra vào buổi sáng, buổi chiều thì chùa thật tĩnh lặng… Tôi vào lễ Phật nơi tôn tượng ở ngoài trời...
-
Cháu ơi, cho cô xin vài đồng. Con trai cô… nó đang rất cần tiền để chạy thận. Nếu không… nó sẽ chết mất.
-
Trước khi ra đồng, Tâm ngồi xếp lại đống tiền lẻ giúp cụ Giảo. Cụ Giảo cũng qua cái tuổi “thất thập cổ lai hy”, là người xóm Quán, không chồng con, có người anh trai thì mất sớm. Những người họ hàng thời cụ cũng ra đi gần hết, đến đời con cháu thì cũng là xa xôi. Cụ bị mù đôi mắt nên sống một mình bao nhiêu năm nay bằng nghề bán nước ở một ngôi nhà nhỏ, nơi ngã ba đầu làng. Buổi sáng thì cụ đồ xôi bán chủ yếu cho bọn trẻ ăn sáng đi học, cũng gọi là để sống qua ngày. Ở cái tuổi gần đất xa trời, ...
-
Tôi lấy chồng muộn, nếu không nói là rất muộn. Đôi khi tôi nghĩ rằng có thể cả đời tôi sẽ không lấy chồng, bởi sau khi trải qua bao nhiêu vui buồn của cuộc sống này, khó còn có một tình yêu lãng mạn ở tuổi của tôi.
-
Tiếng thầy tri chúng oang oang:
-
Đứa bé trai và con chó băng qua đường giữa buổi sáng mùa mưa ảm đạm, con chó chạy thoăn thoắt lên trước. Chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc. Chiếc xe ô-tô màu đen chạy ngược chiều xe hắn với tốc độ rất nhanh, không xoay chuyển được tình thế, bắt buộc phải tông vào một thứ, không thắng hay tránh được. Đứa bé trai chừng 12 tuổi và con chó màu trắng khá đẹp khoảng gần 10kg. Quá trễ rồi. Chẳng còn thời gian để chọn lựa theo cách có suy nghĩ nữa. Một số bộ phận trong cơ thể hắn đã bắt đầu phản ứng ...
-
Hắn là tử tù. Do giây phút bốc đồng, hắn đã đoạt mấy mạng người một lúc. Trả thù. Đó là cách nghĩ của hắn. Hắn thù vì người cha đó không trao cuộc đời con gái ông cho một đứa cù bất cù bơ, không nghề nghiệp, không cửa nhà như hắn.
-
Huyện đảo là một phần của thành phố biển. Giống đứa con lập dị một mình một tính, thích yên tĩnh nên thu mình sống cách ly khỏi thành phố ồn ào. Người dân muốn sang đảo phải chờ phà, một tiếng một chuyến. Khách chen chúc đứng ngồi trong mấy quán nước chờ phà, gió thổi ràn rạt ngột ngạt đến mức tưởng như vị mặn mòi của biển đã ngấm đầy khoang miệng.
-
Đắng
21:49:00 - 01/09/2019
Tôi lại ghé quán cô ngồi trong khi đợi khách đặt xe. Tôi mới ra trường nhưng chưa tìm được công việc phù hợp nên đăng ký chạy xe ôm công nghệ rồi học thêm ngoại ngữ. Tôi có con xe máy, dù không mới nhưng vẫn chạy ổn. Giờ việc sử dụng xe ôm công nghệ hầu như phổ biến ở cả nước, riêng Sài Gòn thì vài trăm mét lại thấy một tài xế đứng đợi. Mặc dù đông đúc người tham gia làm tài, nhưng thu nhập cũng ổn định. Ngày nào siêng năng, tôi kiếm vài trăm ngàn, dư dả để đổ xăng, ăn uống, lâu lâu dành dụm ...
-
Ba bỏ đi khi tôi vừa tròn sáu tuổi. Mẹ mím môi thật chặt, nắm tay tôi đứng ngay bậc cửa, không trả lời ba, cũng không rơi nước mắt khi ba chào rồi bước thẳng. Nắng chiều nghiêng hết cả khoảng sân có cụm bông mào gà đỏ bầm như ụ máu khô cong. Chuyện người lớn nên mẹ chỉ nói ngắn gọn: “Ba có công việc nên đi, xa mẹ con mình một thời gian”.
|
|