Những ngày giãn cách, thỉnh thoảng tôi lại nằm nghe nhạc Trịnh Công Sơn, chìm trong những ca từ do chính ông hát: “Khi đất nước tôi thanh bình tôi sẽ đi thăm... Sài Gòn ra Trung Hà Nội vô Nam…”
Chiều đã xuống dần. Nắng không còn chói chang nữa. Trên chóp núi những đám mây trắng xốp đang lũ lượt bay về phía xa. Thịnh nhìn khung cảnh này biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng gợi lên trong anh nhiều cảm xúc.
Nghe tin lốc nhà của tôi bị phong tỏa, sau rất nhiều lô khác, mẹ tôi sụt sùi: Rồi làm sao con? Thì làm như mẹ thôi! Mẹ cũng đang bị giăng dây mà, có phải mình con đâu? Mẹ con mình đâu thể làm gì cho nhau đoạn này ngoài việc “gìn vàng giữ ngọc”.
Gã trai Tây buông những ngón tay ra khỏi Sa, nằm vật ra bên cạnh ngáy rền rĩ. Sa vội chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan như muốn lộn cả gan ruột ra ngoài. Cô để mặc cho nước chảy tràn khắp mình, hòng gột rửa những nhơ nhuốc bám trên da thịt.
Mẹ về hưu sau mấy chục năm lăn lộn với nghề. Ngày đi làm cuối cùng để chia tay đồng nghiệp, mẹ mang về một bó hoa nhỏ và mấy tấm bằng khen đạt giải thưởng báo chí toàn quốc trong nhiều năm.
Quê tôi thuần nông, nhà tôi đương nhiên cũng thuần nông nhưng nhìn qua nhìn về chỉ toàn lúa gạo khoai sắn nên trong mắt tôi bắp trở thành hàng quý hiếm. Đặc biệt quý hiếm nhân đôi khi cả nhà, tất thảy chín người (trừ mẹ) ai cũng ghiền món bắp.
Tôi trở thành hàng xóm với thầy một cách ngẫu nhiên. Khi đã chán bươn chải hết thành phố này đến đô thị khác, vợ chồng tôi quyết định về tỉnh nhà lập nghiệp. Để thuận tiện đi lại giữa hai bên nội ngoại, chúng tôi mua một mảnh đất làm nhà ở thị xã.
1. Tạm bình phục sau tai nạn, tôi được Ban Giám hiệu chuyển chân đứng lớp từ khối lớp 9 xuống… khối lớp 6! Thoát khỏi lưỡi hái tử thần, trở về từ cõi chết với đầy mình thương tích, ai đâu tin được tôi còn đủ sức khỏe, bản lĩnh mà gồng gánh trách nhiệm nặng nề nói trên?
Xóm Miễu là một xóm lao động nghèo chừng khoảng trăm nóc nhà lụp xụp. Xóm này người ta làm đủ thứ nghề, khu nhà bà Sáu thì làm nghề bán mì gõ, khu nhà ông Hai Quẹo thì làm nghề bốc vác, khu đầu xóm thì toàn gái bán bia ôm, khu nhà tôi thì có vài tay làm công chức quèn...
Nửa đêm Thi bỗng giật mình thức giấc bởi một tiếng động mạnh. Có thể là mấy chú chó nhà chủ mò ăn đêm đã đánh đổ chiếc nồi từ trên cao xuống. Chắc không phải là kẻ trộm vì nếu có người lạ đàn chó đã sủa lên ầm ĩ. Thi tự trấn an nỗi sợ của mình để mong có thể chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng không hiểu sao Thi cứ thấy bồn chồn khó tả.
Má tôi ở nơi miền quê nghèo xa tít mù ấy chắc hổng nhớ hôm nay là 20-10, mà có nhớ chắc gì đã biết là Ngày Phụ nữ VN. Má tôi chắc cũng không rành lắm mấy cái lễ nghĩa ở đời, chúc tụng nhau qua lại kiểu của "người hiện đại" như chốn Sài thành thân thương này.
Con bé Hiền len lén nhìn mẹ rồi rón rén đưa tay mân mê mấy cục bột trên bàn. Bị mẹ phát hiện, nó vội rụt tay lại. Mẹ nhìn nó với ánh mắt nghiêm nghị. Nó sợ.
Mình là một kẻ mù đường thứ thiệt. Quanh đi quẩn lại chỉ vài con đường mà mình vẫn lạc. Ngồi sau xe, bạn vẫn thường càm ràm mỗi khi mình rẽ vào một con đường xa lạ hay sự “mài mại” của mình vô tình làm bạn đứng chôn chân giữa góc đường vắng vẻ.
Mẹ bảo “cu Tý nhìn lên trời mà xem. Có con trâu bị sứt mất cặp sừng”. Lúc cúi xuống đã không còn thấy mẹ đâu nữa, chỉ thấy cổ mỏi và mắt cay muốn khóc.