-
Sau cơn gió bão mưa to, bây giờ mây đã tan, những tia nắng bắt đầu ấm dần lên. Sự sống vẫn tiếp nối qua từng nụ hoa, chiếc lá và áng mây kia vẫn đang bay giữa bầu trời thênh thang.
-
Buổi sáng, sau bão mưa chỉ còn lác đác vài hạt. Ba đầu trần còn mẹ đội chiếc nón lá đi ra khỏi nhà ngó nghiêng. Bầy con sau khi nhẩn nha củ khoai luộc cho ấm bụng cũng ùa ra hiên, đưa mắt tìm lũ bạn trong xóm, chờ kiếm trò gì đó hay hay để rủ chơi cùng.
-
Lúc còn nhỏ - vì quá nhỏ, tôi chẳng nhớ gì, chỉ nghe người thân ở nhà kể lại, mẹ nuôi tôi cực lắm. Tôi không chịu uống sữa, lại còn kén ăn. Nhà nghèo, nhưng nghe ai bày ăn món gì, mẹ cũng cố gắng làm cho tôi ăn đổi món.
-
Buổi sáng, tại mảnh sân nhỏ, thấp thoáng một bóng dáng nhỏ xíu, gầy còm đi vào đi ra hồ như mẹ đang mong chờ một điều gì đó mà lòng bồn chồn khó tả. Rồi mẹ lại trở vào trong nhà khoác thêm chiếc áo, choàng thêm tấm khăn, chân đi ủng và bước ra vườn.
-
Khi những hạt thóc căng mẩy màu vàng ươm đu mình cùng uốn cong thân lúa là lúc vào mùa gặt. Chiếc máy gặt đập liên hoàn hăng hái chạy những đường vòng đều đặn từ đầu ruộng đến cuối ruộng, từ ruộng này sang ruộng khác.
-
Lành lạnh nửa đêm về sáng, oi oi buổi trưa, lúc hơi bức bối lúc chợt se se buổi chiều làm nên tiết trời đỏng đảnh tháng Ba. Muộn xuân, không còn mưa lạnh, nhưng cũng chưa phải đến hè để rực rỡ nắng vàng, để đầm đìa mồ hôi vì oi bức. Không còn lấp ló, mơ hồ cái màu xanh vương vất lúc chớm xuân.
-
Xa quê lâu năm nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng chùa xưa, nơi mà mỗi lần tâm hồn rối bời tôi lại tìm đến chỉ để được ngồi lặng lẽ dưới bóng mát cây bồ-đề cũng đủ thấy lòng thanh tịnh.
-
Lâu lắm rồi tôi không có cảm giác nhớ nhà. Không phải vì quá bận, không phải vì phai nhạt tình cảm với gia đình, không phải vì vô tâm vô tứ,…
-
Bây giờ đang là mùa đông. Tôi trở lại quê nhà sau nhiều ngày xa quê đằng đẵng. Xe khách chỉ dừng lại nơi con lộ to nhất mà không đi qua nhà tôi. Từ con lộ tôi phải cuốc bộ thông qua một con đường nhỏ mới có thể về tới nhà.
-
Ở quê tôi, chùa chiền nhiều lắm. Nếu bảo rằng càng sống trong gian khổ, khắc nghiệt, đức tin của con người càng lớn thêm lên, thì quê hương tôi là một chốn như thế.
-
"Em về mấy thế kỷ sau/ Nhìn trăng còn thấy nguyên màu ấy không?" Hai câu thơ của Bùi Giáng, tình cờ khơi dậy trong tâm thức Phật học những điều suy nghĩ. Chắc là tác giả không cố ý đem vấn đề ra bàn luận ở đây, nhưng câu hỏi cứ gợi lên một thời Phật xa xưa.
-
"Vườn Lâm-tỳ-ni của ngày xưa ấy, giáng sinh cho đời bậc đại vĩ nhân. Tháng Tư về Phật kỳ bay rợp phố, nhắc nhau ngày Đức Từ Phụ đản sinh".
-
Nếu có ai đó hỏi rằng: "Kiếp này con sống có hạnh phúc không?" thì con xin thành tâm trả lời rằng con thực sự rất hạnh phúc. Đối với con hạnh phúc chính là được làm con của Phật - một bậc Giác ngộ vĩ đại với lòng từ bi vô lượng và trí tuệ vô biên.
-
Chuyện tình Lạc Long Quân và Âu Cơ quả là tuyệt phiêu của tộc Rồng Tiên. Nòi Rồng giống Tiên giao hòa để khởi huyết tạo thống cho dân tộc Lạc Việt bằng bọc trứng đồng bào.
-
Nhà tôi ở phố nhưng thật may mắn khi mở cửa là thấy ngay những nét của một làng quê. Đó là một vườn cau và mấy lũy tre già của những vườn nhà hàng xóm.
-
“Muốn hạnh phúc, phải biết thương mình”, thoạt nghe câu này, nhiều người sẽ nghĩ câu nói mang tính cá nhân, hèn mọn và ích kỷ, thế nhưng khi ngẫm lại, chúng ta sẽ thấy câu nói này không có gì sai và tiêu cực.
|
|