-
Sự khiêm nhường, vừa phải, tinh thần xây dựng, nhân ái, hiểu và thấu hiểu từ tâm bồ đề mới là cội rễ để hình thành và tích lũy một nền tảng đạo đức, tạo ra phúc khí cho con người, mang đến cho con người sự chánh thiện vững bềnvà đúng với nguyên lý cốt yếu nhà Phật.
-
Ngôi chùa, từ nhỏ trong tâm trí tôi rất đỗi thiêng liêng. Ở đó có Phật, có thầy, có những người bạn đạo cùng chí hướng và tâm nguyện, nên đến chùa nhìn ai cũng gần gũi, dễ thương.
-
Người đàn ông khẽ hớp một ngụm trà, chiều phủ lên mảnh sân yên tĩnh một màu trầm mặc, làn khói nhang trầm tỏa lan nghe ấm cúng, không gian trở nên thanh tịch như một góc Thiền, không ai nghĩ rằng nơi này là nơi nương tựa của một người đã từng là đồ tể.
-
Chiều xuống nhanh, mới 5 giờ chiều mà đã xâm xẩm tối. Mạ tôi sai mấy đứa con ra đụn rơm lôi cho đầy hai trác rơm. Lôi rơm là một công việc đơn giản nhưng hơi mệt bởi vì lôi từng nhúm rơm khô nhỏ, dận cho đầy hai cái trác đan bằng tre thì rã cả tay.
-
Cuối năm thường là mùa lễ hội miên man với những cuộc vui hay tiệc tùng bất tận, nhưng đó cũng là thời điểm mà nhiều người trong chúng ta có thể nghiêng mình nhìn lại: năm nay mình trở về nhà như thế nào? Nhà mình thực sự ở đâu?
-
Dù không gần nhau như hình với bóng, không thích cánh kề vai suốt ngày đến đêm bên nhau, nhưng vẫn khắng khít và phối hợp nhịp nhàng trên một con đường dài thênh thangtoả ánh vàng thiêng liêng bất diệt. Chính vì vậy, tôi mới xem Chị Nuôi là “đạo hữu song hành” duy nhất của mình.
-
Sinh thời mẹ rất khỏe. Gióng gánh mẹ dùng gánh lúa, quảy rơm không thể mua chợ mà phải đi đặt hàng.
-
Có những buổi chiều lòng an tịnh như một câu kinh. Những buổi chiều tuổi nhỏ hồn nhiên như chưa biết pháp; ngây thơ nhưng cũng trống trải miên man.
-
Có những phút giây khi bình yên, sự thanh thản đang biểu hiện trong lòng sau những tàn phai, ngày giông gió mà người từng đi qua.
-
Không dám mong rằng đời mình rồi sẽ có một lần đến quê hương Đức Phật, cũng không dám nghĩ rằng có lúc mình sẽ được quỳ xuống bên trụ đá của vua Asoka để tụng bài sám Khánh đản, do đó, lòng tôi hân hoan mà khóe mắt cay xè.
-
Đi gặp mùa xuân là tập sách của Tăng thân Làng Mai thuật lại chi tiết nhất về hành trạng Sư Ông Làng Mai - Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Qua tập sách, chúng ta có thể thấy được cuộc đời của Sư Ông với tâm nguyện tu học và phụng sự ngay từ những ngày còn thơ ấu.
-
Với “từ khóa” trên, tôi nghĩ ngay đến má, người đã sinh ra mình trên cuộc đời này. Hồi nhỏ, tôi lớn lên chỉ quanh quẩn ở làng quê, nghèo thiệt nghèo nhưng má tôi không bao giờ… than nghèo kể khổ.
-
Mới bước chân xuống giường đã thấy chỗ bàn ăn bốc khói nghi ngút, rổ đậu luộc má vừa mới vớt khỏi nồi. Năm nay chỗ đất trong vườn má để dành trồng bí, không tỉa đậu mà sao lại có đậu vậy ta?
-
Có lần chúng tôi được xem nhiều người lướt sóng, và phải là mùa có sóng mới lướt. Giữ được thăng bằng đi theo ngọn sóng, không để sóng vật ngã có lẽ là sự tập luyện lâu dài.
-
Tết đã hết, dẫu xuân còn đương độ. Cứ tới mùa lễ hội nào được nghỉ, người ta lại vất vả săn từng chuyến xe về quê đôi ngày, rồi tất cả lại ùn ùn bắt xe trở về thành phố lớn.
-
Hơn 2.600 năm đã trôi qua kể từ đêm huyền nhiệm khi Thái tử Tất Đạt Đa vượt thành xuất gia tìm đạo, câu chuyện về ngài vẫn thường được hàng con Phật nhắc nhở với tất cả sự tôn kính và ngưỡng vọng.
|
|