-
-
Sáng nay trời ửng nắng, những tia nắng mới làm tan đi ít nhiều khí lạnh suốt mấy ngày qua, và rõ từng giọt sương trong suốt trên những cánh hồng phượng sau một lớp mỏng mây mù phủ trắng dục, và cả trên thảm cỏ như bị xám mét đi bởi những ngày lạnh và gió, nghe rộn cả tiếng chim muôn quanh chòm cây hạnh đang trĩu vàng trái phía trước cổng, như báo hiệu sự hân hoan của một ngày nắng ấm đến với chúng, với muôn cây cỏ hoa lá, và với cả con người.
-
Đã bao mùa xuân đi qua nhưng mẹ tôi vẫn luôn giữ được thói quen đi chùa vào đầu năm. Lúc còn nhỏ, mỗi khi đi chùa vào dịp đầu năm mẹ thường dắt tôi theo. Để rồi khi tôi vào cấp 3, tôi chẳng còn thiết tha theo mẹ vào chùa, bởi tôi còn những cuộc vui khác.
-
Tại Ấn Ðộ ngày xưa, vua nước Ba La Nại tên là Phạm Ðạt Ma. Một hôm, vua và quần thần lên núi thẳm rừng sâu săn bắn, đến chiều tối thì trú đêm trong một căn lều cỏ dưới một ngọn cây cao. Sau một ngày chạy bở hơi tai, vua Phạm Ðạt Ma mệt mỏi nên vừa đặt lưng xuống là ngủ say như chết.
-
Phật hoàng Trần Nhân Tông - Vị vua đã có chủng duyên lâu đời với Phật Đà ngay từ lúc mới sanh .
-
-
Gia đình tôi có thói quen cúng trước 12 giờ khuya đêm cuối năm để về chùa đón giao thừa với các lý do như: Được cùng quý thầy và đại chúng tụng thời khóa đầu năm, được lắng nghe lời chúc Tết của Hòa thượng bổn sư, được tận hưởng quang cảnh trang nghiêm trong đêm trừ tịch và nhất là được ‘xông đất’ nhà mình.
-
Nhịp điệu khoan thai, dìu dặt giản dị và trong sáng đã diễn đạt một mùa xuân trong Mùa đầu tiên sau những năm tháng dài chiến tranh: một cái Tết trong hòa bình độc lập.
-
Cuối cùng thì những dự định, hi vọng, ước mơ, hoài bão cũng chỉ là khói bụi tan đi như những đám mây trên bầu trời mênh mông, vô tận kia. Đến một ngày rồi ai ai cũng đều phải trả lại cho đất trời những gì đã vay mượn để trở về. Sự chấm dứt của kiếp người là điều tất yếu, phải như vậy, không thể khác, không thể có điều ngoại lệ.
-
Những ngày cuối năm, mùa đông vẫn ủ vạn vật trong hơi thở lạnh lẽo của mình, trong tấm màn hơi nước đục mờ như khói giăng. Gặp đợt gió lạnh cuối cùng, chúng vụt biến thành những hạt mưa li ti, trùm kín trời đất.
-
Bà tôi bị mù, cả đời chỉ quanh quẩn ngoài hiên và góc vườn nhỏ sau nhà. Ấy vậy mà thiên nhiên chuyển biến, mùa màng đổi thay từng ngày bà đều biết hết. Bởi bà có cách tính mùa rất hay. Ấy là cứ thấy gió thổi ngoài hiên có mùi hương phấn ngô, mùi của trái bàng già, của khói rạ rơm thì mùa đông đã đến.
-
Tết năm nào cũng vậy, con cháu đưa nhau về quê sum vầy đón Tết bên ngôi nhà ngói ba gian cũ của ông bà. Thường ngày nhà không có người ở, ông bà đều đã già yếu, con cái lại công tác ở xa. Thành ra hai cụ nay ở với thằng cả, mai ở với đứa út còn nhà cửa ở quê thì nhờ họ mạc trông nom. Con cái biết ông bà thương nhớ quê hương nên bảo nhau Tết về quê quây quần cho tuổi già đỡ tủi.
-
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Khi cái giá rét lạnh lẽo của mùa đông dần dần tan biến, những nụ hoa dần hé nở, cây cối lại được khoác lên mình chiếc áo xanh non quyến rũ báo hiệu một mùa xuân mới tràn đầy sức sống, tươi vui đang tràn về. Tất cả lại cùng đưa tiễn năm cũ và hân hoan, phấn khởi đón chào một năm mới đang đến với mong muốn cho mọi người, mọi nhà đều được sống trong an lành, hạnh phúc. Năm mới đến gắn liền với Tết- cái Tết cổ truyền của dân tộc.
-
-
ELEN A PUCILLO TRUONG | TRƯƠ NG VĂN DÂN dịch
Lời tòa soạn: Sau tùy bút “Tà áo lụa giữa những cánh sen” trên VHPG số 167 và truyện ngắn “Ngộ” trên VHPG số 169 (viết bằng tiếng Ý được dịch ra tiếng Việt bởi dịch giả Trương Văn Dân), Elena Pucillo Truong đã trở thành một tác giả quen thuộc với người đọc Văn Hóa Phật Giáo. Bà là người Ý hiện sinh sống và làm việc tại Việt Nam, được nhiều bạn văn coi là một phụ nữ Ý có tâm hồn Việt. Xin giới thiệu thêm truyện ngắn dưới đây của bà, cũng viết bằng ...
-
Nhận được qua E.mail lúc 18 giờ 56’ GMT+07:00 ngày 09-02-2015.
|
|