Tôi bỏ cái xứ này đã ba mươi năm. Nhiều lần nghe tin em gái tôi sanh hay nhà có đám tiệc, tôi bình thản nhếch môi rồi cho qua. Kể như tôi không còn biết gì về đứa em gái đó. Có người lặn lội đi tìm đứa em thất lạc mấy chục năm vẫn không được. Còn tôi, có đứa em sờ sờ mà tôi bỏ nó, tôi bỏ cả cái xứ mà tôi yêu biết là bao nhiêu nữa chứ… Tự tôi đi chứ có ai đuổi xua đâu, nhưng đi vậy mới thật là đau, đau suốt cả cuộc đời…