Có những nỗi đau vô hình cứa vào lòng sâu hoắm, để lại khoảng trống không thể lấp đầy. Có những nỗi mất mát như con sóng bạc đầu, xô vỗ miên man ký ức chẳng tàn phai.
Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói: "Trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào nhìn kỹ được mặt mẹ!". Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện
Mùa Vu-lan lại sắp về, lời kinh, tiếng hát nói về công ơn cha mẹ vang vọng khắp mọi nơi, khiến cho con càng buồn tê tái, khi nghĩ đến Vu-lan năm nay trên ngực con đóa hồng trắng là nước mắt con tuôn rơi.
10 giờ sáng, khi mặt trời đã lên cao, từng tia nắng xuyên qua lỗ hổng mái ngói chiếu vào chiếc "giường" nơi gã ăn mày đang ngủ, mà nói đúng hơn đó là một manh chiếu rách rải trên nền đất, một khúc gỗ to đúng bằng cổ chân dùng để gối đầu, trong một cái miếu bỏ hoang đã lâu phía cuối khu tập kết rác thải của thành phố.
"Những vần thơ xưa vẫn văng vẳng trong trí nhớ tôi như ba năm về trước. Đó là lần đầu tiên tôi làm MC cho lễ Vu Lan PL 2555 tại chùa của Sư ông. Ngày hôm sau, tôi lên đường đi học Đại học. Vui có, buồn cũng có..."
Người làng Thượng ai cũng thương tâm cho cái chết của cụ già mù, tên cụ là cụ Tứ, cụ hưởng thọ 70 tuổi. Kể từ ngày Liễu, con gái cụ bỏ đi, cụ phải sống lủi thủi một mình trong ngôi nhà tồi tàn, dột nát, mà nói đúng hơn là một túp lều tranh vách đất, mái lợp bằng lá cọ. Mà chẳng hiểu tại sao, đêm nào cụ cũng thắp một ngọn đèn dầu leo lét cho đến sáng.
Nơi góc phía tây của thành phố này có một khu chế xuất lớn, số nông dân tới đây tham gia xây dựng, có đến hàng trăm, ông Bát Quý là một người trong số đó, ông tham gia xây dựng trên một khu công trường.
Người ta thường chia cắt thời gian ra thành quá khứ, hiện tại và tương lai, và nói rằng chúng ta chỉ có giây phút hiện tại này mà thôi. Nhưng thật ra trong giây phút này cái mà chúng ta đang có là sự sống. Đánh mất giây phút hiện tại này, không phải ta phí mất thời gian, mà cũng chính là ta đang đánh mất đi sự sống của mình.
Vậy là đã mười lăm tháng, kể từ ngày mẹ tôi bị tai biến phải vào điều trị ở khoa Cấp cứu hồi sức của Bệnh viện Trung ương Huế. Hai lần vượt qua cửa ải tử thần, cơ thể mẹ tôi yếu hẳn, chỉ nằm một chỗ, mỗi một lời nói thốt ra cũng muôn phần khó khăn.