-
Có lần tôi tham dự một buổi thiền trà trong một khóa tu. Buổi thiền trà do vị Thầy hướng dẫn làm trà chủ, và có một vị trà giả phụ giúp ông trong công việc pha và rót trà để mời những vị trà khách đến tham dự. Sau phần uống trà nghi lễ, vị trà chủ mời mọi người cùng chia sẻ, có thể là một bài thơ, một niềm vui, hay là một khó khăn nào đó nếu có. Đến phiên vị trà giả, chị chia sẻ, “Công việc của tôi là pha trà mời mọi người uống, mong tất cả được thưởng thức một tách trà thơm ngon” (My job is to ...
-
Tháng này trời vào cuối thu, và dường như lá rơi nhiều nhất là vào mùa này, khi trời có nhiều mưa. Vào những chiều lộng gió, ngàn chiếc lá bay theo những hạt mưa rơi tất tả mù trời. Có hôm ngồi trong phòng đọc sách, loáng thoáng bóng lá bay đầy bên ngoài cửa sổ mà tôi giật mình ngỡ tuyết đang rơi. Trời thu bên này rất đẹp! Đi trên con đường ngập gió với một không gian đầy màu sắc bay, dễ khiến ta liên tưởng đến cuộc sống của mình giữa những biến đổi của cuộc đời. Có những hôm trời lộng gió, tôi ...
-
Chỉ có cái khóc và cười thôi cũng làm cho cả đời người loay hoay mệt nhoài với nó. Một ngày chiêm nghiệm hiển hiện cái sự khóc, sự cười của cuộc đời tôi, hai từ khóc cười đó dệt nên một tấn kịch cuộc đời vừa bi, vừa hài; chỉ có hai sự khóc cười, không thêm, không bớt, không có sự khởi đầu và phải chăng nó không có sự kết.
-
Tôi lên 10 tuổi thì ba mẹ tôi mới đón bà nội đang ở với bác Hai về ở với gia đình. Nội tôi cũng như bao cụ già khác, hiền lành, phúc hậu, hết lòng thương yêu con cháu…, duy có một điều làm tôi hơi lạ là, nội không hề ăn cá hay thịt dù món có ngon đến mấy và cứ xong bữa thì chén, dĩa, muỗng, đũa… của nội phải tự tay nội rửa bằng cái thau riêng. Hỏi thì nội bảo “nội ăn chay trường”.
-
“Hức! Hức! …”. Có tiếng đứa con trai nhỏ nấc lên trong giấc ngủ. Tôi quay qua, với tay vặn lớn cây đèn ngủ, thấy mắt cu cậu đã ngân ngấn nước tự bao giờ. “Tội nghiệp con!”.
-
Được nghỉ học buổi chiều, thằng Khang bày dụng cụ ra hàng ba ngồi làm nạng giàn thun. Một cây kéo, một khúc ruột xe đạp, một miếng vải kaki cũ, một chùm dây thun khoanh, một nhánh cây cỡ ngón tay cái, hình chữ Y, được cắt ngắn gọn và lột vỏ sạch sẽ.
-
Có một người đàn ông bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn mênh mông. Sau nhiều ngày cầm cự với phần lương thực, thực phẩm đã hết ông ta đã mệt lả và đói khát vì không còn nước để uống. Trong suốt thời gian tìm kiếm nguồn nước để uống, ông ta gặp một căn lều và thấy ở đó có một máy bơm nước đã cũ và rỉ sét. Mừng quá người đàn ông vội vã bước tới, vịn chặt vào tay cầm, ra sức bơm, nhưng không có một giọt nước nào chảy ra cả.
-
Chuyến xe đò hay dừng lại trước trại giam. Những người khách xuống xe phần lớn là thân nhân của những phạm nhân đang phải cải tạo ở trong trại giam kia. Khi bước xuống xe, ai cũng mang những túi xách đủ thứ vật dụng tiêu dùng để đi thăm nuôi một người nào đó trong trại.
-
Lão Khía sống ở khúc sông này ngót nghét cũng gần hết đời người. Mấy mươi năm quăng lưới kiếm sống qua ngày lão chỉ biết lấy cuộc đời sương gió làm vui. Một túp lều lá, một chiếc giường đôi, một vài cái bát và chiếc nón tơi cũng đủ làm nên thân phận một con người. Lão không có vợ con nhưng hàng ngày thường qua lại nhà chùa thăm nom lũ trẻ và coi chúng như con.
-
Chuyện kể rằng có một người con trai. Từ bé mồ côi cha. Lớn lên và trưởng thành trong sự bao bọc và tình yêu thương của mẹ. Suốt mấy chục năm trời, Bà cực nhọc, ròng rã nuôi con.
-
Đêm nào bà Y cũng bán vé số về rất khuya. Những bước chân xiêu vẹo của tuổi chín mươi tưởng như chực ngã bất cứ lúc nào trên đường đi. Bà Y mặc kệ lời can ngăn của con cháu về việc bán vé số.
-
Chàng trai Mạnh Vĩ và cô gái Chung Hồng là đôi tình nhân có đồng tín ngưỡng Phật. Sau khi kết hôn, cả hai đồng tâm đồng chí, cùng tụng kinh, trì giới tu hành, là gia đình Phật hóa gương mẫu, họ sống rất hạnh phúc, khiến các bạn đồng tu phải hâm mộ, ước ao.
-
Nhà chị ở cạnh nhà D. Đoạn vườn giáp ranh được chắn bởi hàng chè tàu. Gần đây, hai gia đình không kết thân nữa. Lý do cũng rất lạ, lần nào nhà chị mất gà là nhà D lại ăn thịt gà.
-
Cho
14:42:00 - 30/03/2015
Đầu năm, chị đi lễ chùa. Ngôi chùa cách nhà chị có hơn năm ki-lô-mét nhưng chị phải đi đến ba mươi mốt ki-lô-mét mới tới nơi. Đường chị đi nó giản đơn, dễ hiểu. Chị đến sở làm, mọi người rủ nhau đi chùa nên chị đi theo. Đi để xin quẻ đầu năm, đi để cho lòng mình thanh tịnh. Điều này dường như cũng là cầu lợi! Chị mơ hồ nghĩ đến nó.
-
Bảo Tích đang tung tăng theo ánh nắng chảy tràn thì nghe tiếng thầy nói khẽ vào tai chú: “Con đang làm gì đó?”. Như làn gió bất ngờ. Chú giật mình, biết rằng tối nay canh ba lên cốc Trà Thơm hầu thầy.
-
|
|