-
Ơn cha mẹ là ơn cao cả nhất. Mẹ mang nặng, đẻ đau, cha làm lụng vất vã, nhọc nhằn, chịu cực khổ, mà không hề oán than, chỉ một lòng mong cho con trẻ mau được lớn khôn để nên danh phận ở đời. Đó là sự mong muốn của các bậc làm cha mẹ.
-
Buổi sáng trong veo, nằm phơi mình bên thềm cửa ngắm những vạt nắng non nhún nhảy khắp khu vườn, cảm giác yên bình đến lạ. Không dám nhúc nhích vì sợ đánh mất những phút giây tĩnh lặng hiếm hoi mà vô cùng long lanh, đẹp đẽ này. Khu vườn nhỏ bé ấy là nơi sinh sôi, nảy chồi biết bao mầm sống, là cái nôi ru tuổi thơ tôi mát rượi.
-
Chử Đồng Tử vị thánh nổi tiếng, một trong "Tứ bất tử" trong tín ngưỡng Việt Nam: “Tản Viên Sơn thần, Phù Đổng Thiên vương, Chử Đồng Tử, và Liễu Hạnh Công chúa.”.Chử Đồng Tử người Phật tử Việt Nam đầu tiên giác ngộ Phật pháp, là tấm gương Hiếu hạnh “vô tiền khoáng hậu” mà mỗi người con Phật chúng ta mãi mãi noi theo. Mùa Vu Lan PL.2559 lại về xin được ghi lại gương hiếu hạnh Chử Đồng Tử.
-
Tôi từng lớn lên trong một ngôi chùa nhỏ nằm vắng lặng giữa chốn yên bình của núi rừng và bảng lảng mây trời. Chùa nằm trên núi nhỏ, dưới chân núi là hồ sen. Tôi chiều nào cũng ra đó ngồi, soi bóng mình xuống mặt nước im lìm, phẳng lặng.
-
Mẹ tôi xuất thân làm nghề ruộng, từ nhỏ đã rành sáu câu việc cấy gặt hơn là thêu thùa may vá. Tản cư tránh bom đạn, mẹ đã nhiều lần bồng bế tôi về quê ngoại. Chứng kiến công việc của mấy dì, tôi thấy hình bóng chính người mẹ tần tảo của mình ngày trước trên đồng lúa.
-
Ngã ba Tình, chiều nắng chấp chới. Nhìn gió rung rung mấy chiếc lá bồ-đề, thầy Huệ Châu cười tủm tỉm. Chuyện là vào buổi sáng nay, khi thầy thức dậy và tưới tắm cho cây bồ-đề mới trồng độ tháng tuổi thì có một người thanh niên lạ mặt vô chùa. Anh ta xuống xe tắt máy từ ngoài cổng và dắt bộ xe vô.
-
Những ngày miền Bắc nắng nóng đỉnh điểm, Bích thường vào chùa ngồi chơi. Kể cũng lạ, chùa nằm ngay chính giữa khu dân cư chứ chẳng xa xôi gì. Vậy mà đâu cũng nắng chỉ có sân chùa là râm mát nhất. Râm từ sáng sớm cho đến xế chiều, chỉ thi thoảng lọt qua khe lá vài giọt nắng.
-
Những cậu bé, cô bé khi được cha mẹ gởi vào chùa "cầu đạo", thì khi xuống tóc sẽ được sư phụ... cạo đầu, nhưng chừa lại một chỏm tóc ở giữa và thường được gọi là Tiểu hay Điệu (nam thì gọi là chú Tiểu hay Tiểu Tăng, nữ thì gọi là cô Tiểu hay Tiểu Ni). Cũng có một số chùa thì mấy chú Tiểu cũng được cạo đầu hết, không chừa cái chỏm nào.
-
Cha mẹ bảo chị Hường là người nam tính, rất khó xúc động. Đứa em trai kế út lại cho rằng chị Hường là người có “máu lạnh”, còn các em gái nói chị có con tim chai đá, chẳng bao giờ biết rung động trước những lời tỏ tình mật ngọt!
-
“Hoa tâm hương ngát Sa-Bà,
Hoa tâm hiện bóng Di-Ðà nơi đây
Hoa tâm gạn hết vơi đầy,
Hoa tâm bừng sáng muôn loài chung vui
Hoa tâm dâng trọn cho người,
Cùng chung xây dựng cảnh đời như nhiên”…
-
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử…”
-
Làng này ai cũng khôn, mỗi ả Mười là dở người, suốt ngày cười hềnh hệch. Bị người ta chửi cũng cười, thong thả vác cái bụng bầu khệ nệ đến đám ma đã toe toét cười từ cổng. Thiên hạ cứ thấy bóng dáng Mười dở là hùa nhau chọc cho vui. Người đâu đã vô duyên triệt để lại còn hăm hở đỏm, chả thấy lúc nào tóc không cài hoa nở.
-
Vợ tôi có thói quen đi chợ, đi đám tiệc hay đi bất cứ nơi đâu, hễ bước chân ra khỏi nhà là phải trang điểm. Rửa mặt bằng nước ấm, lau khô bằng khăn lông mềm mại rồi vào bàn trang điểm chăm chút mắt-mi-môi-má bằng những loại mỹ phẩm cao cấp. Ngoài việc trang điểm, vợ tôi cũng thường xuyên quan tâm chăm sóc mái tóc mượt mà đen nhánh, làn da trắng mịn không có lấy một vết sẹo nhỏ.“Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đep”, vợ tôi thường nói câu nầy để biện minh cho việc ...
-
Tác giả Nguyễn Duy An thuở thiếu thời ở Bình Giã (Ngãi Giao), một khu đồn điền cao su của người Pháp, nằm trên đường Ngã Ba Tân Phong đi Bà Rịa - Vũng Tàu qua các vùng Cẩm Mỹ, Xà Bang, Suối Nghệ...toàn là cao su. Sau khi vượt biên được vào Mỹ, đương sự đã chịu khó vừa học vừa làm trong 10 năm đã thành đạt như hôm nay.
-
Có một ngôi chùa, nhân vì thờ một xâu chuỗi Phật Tổ từng đeo mà nổi tiếng.
-
Mấy tháng nay vàng xuống rẻ quá, ở VN thiên hạ ai có tiền dư cũng đua nhau mua cất phòng thân, sợ đổi tiền. Bên Mỹ cũng không khác.
|
|