-
Những tia nắng dịu dàng lướt qua khung cửa sổ chợt làm mẹ thức giấc, ngày mới của mẹ và con bắt đầu, tinh khôi và trong sáng biết bao! Alpha thương yêu, hãy luôn ở bên mẹ. Con nhé!
-
Ông Phán đang nằm lim dim trên võng giăng ngoài vườn, bà Phán từ trong nhà đi ra kêu ông, nói:
- Ông ơi! Chị Ba mất rồi!
Ông Phán không ngạc nhiên cũng không xúc động trước cái tin “tử biệt” đó.
-
Như chúng ta đã biết Thiền Sư Mãn Giác là một bậc cao tăng đức độ, Ngài là người họ Lý tên Trường, người đất Lũng Triều, huyện An Cách, con của quan Trung Thư Ngoại Lang Lý Hoài Tố, thuở nhỏ Ngài là một người rất ham học, thông cả Nho Phật, Thiền Sư thuộc thế hệ thứ 8 dòng Vô Ngôn Thông. Ngài là người được vua Lý Nhân Tông và Hoàng Hậu rất mực kính trọng. Trước khi Ngài viên tịch có để lại một bài kệ mà mãi cho đến bây giờ vẫn còn được nhiều thế hệ ca tụng và lưu truyền. Bài kệ đó có tên là ...
-
Có một “truyện cổ Khờ-me”, như sau:
-
Cung kính hướng về Sư ông Làng Mai -Thiền sư Thích Nhất Hạnh
-
Bây giờ thầy không còn như xưa. Dáng đi đứng oai nghiêm, giọng nói sang sảng khi giảng bài không còn nữa. Những ký ức cũng phai dần theo ngày tháng. Tháng năm cũ làm rêu phong những kỷ niệm xưa. Tất cả đã phôi pha vào thời gian, vào chốn hư vô… Nhưng vẫn đọng trong tâm trí của những học trò của thầy…
-
-
Nhà giáo, nhà văn, trí thức Phật tử Võ Hồng sinh ngày 5-5-1921 tại làng Ngân Sơn, xã An Thạch huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên. Suốt cuộc đời là nhà giáo, viết văn, và Thầy đã gắn bó thời gian khá dài với Viện Cao Đẳng Phật Học Hải Đức Nha Trang, trường Trung Học Bồ Đề Nha Trang, Trung Học Bồ Đề Diên Khánh. Trung học Lê Quý Đôn Nha Trang, sau 1975 là Hiệu trưởng trường PTCS Tân Lập 2 (TP Nha Trang) – địa điểm của trường Lê Quý Đôn Nha Trang.
-
“Một chữ cũng thầy, nửa chữ cũng thầy”. Vì vậy mà trong đời mỗi con người tối thiểu ai cũng ít nhất đều có một người Thầy.
-
-
Tuổi thơ, ai cũng có một thời cắp sách đến trường với biết bao kỷ niệm bên bạn bè, thầy cô. Những hạnh phúc, yêu thương, buồn vui, hờn dỗi… luôn vẫn mãi là những ký ức ngọt ngào theo mãi suốt bên lòng, dẫu mai này khi ta lớn lên có đi đâu, làm gì… thì cũng không thể nào quên cái thời áo trắng thân thương ấy được.
-
Tại một ngôi trường tiểu học trong một thị trấn nhỏ ở Hoa Kỳ hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng cho năm học mới. Cô Thompson là giáo viên phụ trách dạy lớp Năm. Cô giáo đứng trước các học sinh trong lớp học của mình và tương tự như các giáo viên khác, cô cũng nhìn khắp lượt vào các em học sinh và nói là cô sẽ thương yêu tất cả các học trò của cô như nhau, không có sự phân biệt nào cả. Cô đã nói với các đứa trẻ này điều đó, một điều mà cô tự biết là không thật lòng và cô biết là mình sẽ không ...
-
Cướp, cướp,… cướp vé số… Có ai cứu tôi?...
-
Duyên khởi là sự nương tựa, làm duyên cho nhau mà sinh khởi. Hay nói, không có gì sinh khởi mà không phụ thuộc vào các nhân duyên : “Do cái này có mặt thì cái kia có mặt; Do cái này không có mặt thì cái kia không có mặt; Do cái này sinh thì cái kia sinh; Do cái này diệt thì cái kia diệt”. Cũng vậy, do các duyên: Học viện – quý vị giáo thọ sư có mặt, nên có lớp ĐTTX hình thành, rồi lại chằng chịt các duyên sinh khởi, duyên thầy trò, duyên bạn hữu, duyên huynh đệ; tỉ muội. v.v…
-
Bạn có thể nghe thấy từng tiếng động nhỏ nhất, vì tất cả đang im lặng.
-
Ngày chủ nhật, mấy chị em tôi rủ nhau vào chùa Linh Sơn Pháp Ấn (xã Suối Cát, huyện Cam Lâm, Khánh Hòa) tham dự khóa tu niệm Phật. Chùa đang xây dựng chánh điện, vật liệu đầy ắp, lấn chiếm cả khuôn viên chùa nhưng không vì thế mà vắng người đến tu học.
|
|