Ông tên Phú nhưng nghèo. Nguồn sống của năm người trong gia đình chỉ trông vào tập vé số và chồng báo ông bán mỗi ngày cùng với gánh rau của vợ ông nơi chợ xép.
Chiếc xe taxi mang biển số XX20X đang đứng giữa đường Láng Hạ. Dưới gầm xe đang chảy rỉ ra dòng nước, chảy tràn qua đường. Lố nhố người dừng xe đứng tụm lại bàn tán, họ chỉ trỏ, họ xuýt xoa, họ văng tục chửi bậy, những tia nắng gay gắt cũng không len lỏi nổi vào phía đám đông ấy.
Sống trên đời giống như đang chèo thuyền ngược dòng nước, chỉ có không ngơi nghỉ mới có thể tới được bến bờ. Cũng vậy, con người phải cố gắng vượt qua trở ngại và có lập trường kiên định thì mới có thể biến ước mơ thành hiện thực.
Tám Hung vừa dựng xe đã lao vào sa-lông và với tay mở quạt. Y mở nhanh cái cà vạt đã như một sợi dây thít chặt cái cổ bự như cổ bò làm y muốn nghẹt thở. Con bé giúp việc đem lên ly nước mát nấu bằng những thứ lá thuốc để hạ bớt nhiệt trong cái thân thể đã muốn nứt ra kia.
Cảm ơn bố, cảm ơn chị, cảm ơn các em đã có lòng bao dung thương yêu. Tôi như sống lại thời thơ ấu, thời mà củ khoai mấy chị em cùng bẻ chia. Đứa nhỏ nhất phần nhiều nhất. Có đói, có thèm thuồng nhưng sao lòng vẫn lâng lâng sung sướng.
Hắn là một kẻ ít nói nhất mà tôi gặp trong cái phố thị vốn nóng bức và ồn ào này, từ ngày cha hắn đã bỏ lại mẹ con hắn trong một buổi sáng mùa đông lạnh như thế vì căn bệnh phổi ác tính. Hắn không thể hình dung và nhớ ra điều gì ngoài vết sẹo càng ngày càng teo lại và đau đớn của mẹ hắn.
Tôi lớn lên bằng những mùa tuổi thơ chắp vá vỡ vụn, để rồi những mảnh vỡ vụn chắp vá ấy, đâm ngược vào tâm tư tôi thành vết thương lòng sâu hoắm chẳng bao giờ lành được.
Mười tuổi, thằng Cưng bị cha nó đem bỏ vào cái sọt tre nhấn xuống con sông gần nhà. Người trong xóm ùa ra đứng xem. Xôn xao. Ồn ào. Hai chàng thanh niên xông tới túm được cái sọt lôi khỏi mặt nước rồi xốc ngược thằng Cưng lên.
Nắng vàng nhảy nhót xen lẫn những hạt mưa lất phất bay bay…Con ngồi bên khung cửa sổ nghe như đâu đây như tiếng Thầy vang vọng. Ấm áp, thân thương mà nay xa vắng quá…!