-
Chú Vĩnh là thợ mộc. Thím Vĩnh bán tạp hóa. Buổi sáng, trước khi bày đồ nghề để làm mộc thì chú Vĩnh đi ra chợ phụ vợ dọn hàng. Trong khi chú Vĩnh dọn hàng thì thím tranh thủ qua mấy quầy gần đó mua rau mắm để lát nữa chú ăn sáng xong tiện tay cầm luôn, khi đứa con gái tan học về nhà thì có sẵn mà nấu bữa trưa.
-
Ông với bà là hàng xóm, hai nhà chung nhau cái mảnh vườn phía trước. Bên này ông sèn sẹt tiếng ho, bên kia bà luống cuống sang hỏi có can chi không, thuốc để ở đâu. Bên kia bà trượt cái chân, bên này ông chạy qua đỡ dậy, bảo cẩn thận xương xẩu. Bên này vắng ông mới có một buổi, đến chiều ông về tới ngõ bà đã lập cập sang hỏi đi đâu suốt ngày. Ông cười nói tui với bà ngoài sáu mươi rồi, đi đâu được xa nữa mà phải lo, chỉ chờ đi theo ông bà là hết.
-
Vừa bước đến cổng chùa thì cơn mưa ập xuống. Hải gấp ô bước vào sân thì cũng là lúc tiếng đại hồng chung đã ngân lên. Từng tiếng chuông cách quãng đều nhau tạo ra những vòng khuyên âm thanh lan rộng đến cõi vô cùng. Đã nhiều lần Hải thử nhẩm đếm tiếng chuông. 108 tiếng, đúng 108 tiếng. Tiếng chuông chùa đã thấm vào tâm hồn Hải từ hồi lẩm chẩm biết đi và cứ như thế nó cứ âm vang suốt cuộc đời cậu. Nhà Hải ở sát mé sau vườn chùa Quang Đức.
-
Chim vịt trước kia là chú vịt ta với bộ lông trắng nõn, vừa mới bể tiếng kêu nghe “kháp kháp”. Người chủ theo ngắm nghía chú và định để dành làm giống. Hàng ngày chú vịt ra vào quanh quẩn nơi góc vườn quen thuộc có một lùm chuối, vài gốc mận và cái ao nhỏ đầy bèo.
-
Nhà sư khất thực. Áo tu hành đẫm mồ hôi. Đầu đội nắng, chân trần bỏng rát. Nhẫn nại bước đều khoan thai...
-
Tâm vừa chất hết quần áo mình vào chiếc vali cũ vừa quan sát căn phòng vốn là nơi chứa đồ đạc không xài nữa trước kia. Anh không biết mình nên buồn hay vui. Buồn vì xa thằng em đã chung sống từ thuở nhỏ dưới một mái nhà. Anh đã làm mọi thứ cho nó từ sau khi má chết. Anh đã là một người mẹ. Bây giờ xa nó, biểu anh không buồn sao được? Nhưng vui - anh vui - vì từ đây, khi anh bước chân ra khỏi ra nhà, chắc chắn vợ chồng nó sẽ không cãi nhau nữa. Tội nghiệp, thằng Tân cũng không phải không thương ...
-
Mấy lần trước, ba vừa vô ra bệnh viện để chăm sóc bà nội vừa tranh thủ đưa đón em My đi học được, còn má thì vẫn đi bán buổi sáng cho tới gần hết buổi chiều mới dọn hàng về sớm để lo cơm cháo cho ngày hôm sau.
-
Cái hẻm bề ngang hai tấc, nằm giữa hai căn nhà dài cả chục thước bỗng xuất hiện một bầy mèo hoang. Đầu tiên là hai con mèo lớn. Chúng coi nơi này là nhà vì trông có vẻ kín đáo. Chỉ cần rút vào sâu bên trong thì không ai làm gì chúng được. Ban ngày, chúng ngủ li bì. Đêm, chúng biến vào khu vườn một nhà trong xóm.
-
Tôi may mắn hơn tất cả các anh chị em là đã được cái diễm phúc chăm sóc mẹ khi mẹ bệnh đến liệt giường, liệt chiếu.
-
Chị dắt chiếc xe đạp đi một quãng đường cũng khá xa. Qua hai ngã tư có tới ba chỗ sửa xe nhưng chị không dừng lại. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hai gò má chị đỏ lừng, lưng áo bà ba ướt loang lổ.
-
Một ngôi nhà không xa hoa, lộng lẫy, không hiện đại, hoa hòe… Ngôi nhà ấy là nơi đã sinh ra và nuôi lớn anh chị em chúng con suốt cả thời thơ ấu cho đến lúc trưởng thành… Nơi đây đã gắn liền bao kỷ niệm thiết thân của những người cùng chung huyết thống. Dẫu rằng bây giờ đã lớn khôn, trưởng thành, nhưng ngôi nhà mà ba mẹ tạo dựng đã trở thành thân thương máu thịt, không thể nào tách rời khỏi cuộc sống của chúng con…
-
Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?
-
Lâu lắm rồi, người ta quên mất đi cái tên của bà. Đến nỗi khi có ai ở xa đến hỏi, nếu không mô tả cụ thể gia cảnh, chỉ hỏi bà Tâm, thì rất nhiều người xóm Cống lắc đầu. Bởi với họ, những điều bà đã và đang làm hàng ngày không bình thường. Tiếng xì xào từ ngõ này qua nhà khác rồi quen dần. Họ đặt cho bà cái tên không mấy tốt đẹp: “Bà điên xóm Cống”, dù chỉ là gọi vui...
-
Vô tình đi khám tổng quát, chị phát hiện mình bị ung thư tuyến giáp giai đoạn đầu, hơi choáng váng nhưng rất nhanh chóng chị lấy lại bình tĩnh, dắt xe ra về. Tới văn phòng làm việc, chị cười như chưa bao giờ tươi hơn, báo tin: “Mấy em biết chị vừa mới nhận được gì không?”.
-
Câu chuyện hai vợ chồng ông Thoại được liệt vào chuyện huyền thoại. Bởi dẫu có xem những bộ phim ảnh về chiến tranh, hay đã từng cùng bạn bè tổ chức những chuyến đi khám phá vào những cánh rừng, tôi cũng không thể hình dung cái thời tuổi trẻ của ông sống như thế nào, và mối tình lẫm liệt của ông với bà Hương - vợ ông, đã xảy ra trong một bối cảnh nào. Nhưng hai vợ chồng ông là hai vợ chồng già đẹp đôi nhất mà tôi từng thấy.
-
1.Mẹ đang hái rau ngoài vườn bỗng té nhào; mẹ ra đi nhanh như cơn lốc!
|
|