-
Bà ngồi lột da. Bà không nghĩ có ngày mình phải ngồi lột da. Một người đàn bà ít son phấn, ít tin vào phù phiếm… Cuối cùng, một ngày thấy lớp da trên mặt nhăn nhăn khó co giãn. Bà lột da. Quá lâu để lột xong một phần da. Vì miếng da bong ra từng chút từng chút một. Phải gỡ ra từng phần. Bà ngồi sát gương, nheo mắt soi cho rõ. Ôi, một phần da của cuộc đời bà. Một miếng da tỉ mẩn để nhớ đến làn da non tơ ngày xưa trên gương mặt non bẹo, mít ướt.
-
Buổi sáng, lúc cầm chổi quét hè, Xuyên phát hiện ra một chiếc lồng chim cửa mở toang hoang. Dĩ nhiên không còn con chim nào trong đó. Xuyên hét toáng lên, bấm máy gọi cho chồng liên tục nhưng Tiệp không bắt máy. Tại sao lồng lại mở? Nếu như Tiệp không mang con chim đi đâu thì chắc chắn có ai đó đã mở cửa lồng. Khu này không nhà nào nuôi mèo mà cửa lồng cũng không thể nào tự mở.
-
Nói chuyện với em qua điện thoại, tôi hỏi: “Sao cậu không gọi về nhà hỏi thăm cha?”. Em cười: “Em bận nhiều việc quá”. Giọng tôi trầm hẳn: “Chị gọi cho cha, cha cứ hỏi cậu suốt. Rằng thằng Út làm gì mà cả tháng trời chẳng hỏi thăm cha lấy một tiếng. Rằng em nó sống thế nào, công việc ra sao? Sợ nó bận, cha chẳng dám gọi hỏi thăm. Chị em dễ nói chuyện với nhau, có gì con nhắc nhở, động viên em thay cha”.
-
Cả đời ông đánh số đề, cuối cùng thằng con ông trúng vé số. Ông Ngộ nghe người ta nói đầy cả lỗ tai nhưng rồi ông cũng chẳng quan tâm. Thằng con ông có trúng vé số hay không thì ông vẫn vậy. Cái quan trọng là ông chẳng thấy có gì khác biệt nếu như bé Chút không rời ông mà đi.
-
Nhìn về phía chùa Vàng, nắng chiều đỏ chu sa trên lớp vàng chói chang lấp lánh. Tu sĩ lần tràng hạt bồ-đề, mắt nhắm nghiền trông như một pho tượng. Tu sĩ từ từ mở mắt, như nhớ ra điều gì quan trọng, liền vội đi đun nước. Chiều nay có một buổi hẹn uống trà.
-
Mình ơi, tội con quá! Phải cứu lấy con bằng mọi giá. Không thể để con như thế này được. Con ơi, sao người nằm đây không phải là ba mà lại là con…
-
Bà Thất nằm lọt thỏm giữa lòng chiếc giường gỗ không lớn lắm. Trông bà như một bộ xương nằm lẫn lộn giữa đám mền mùng và các vật dụng linh tinh thường thấy nơi giường của người bệnh nằm một chỗ lâu ngày.
-
Khoảng sáu giờ chiều, bố con người đàn ông ấy dừng lại ở khoảng sân rộng trước nhà Vân. Chiếc xe máy xịt lốp được dựng sát tường, bế đứa con nhỏ đứng xuống sân, người đàn ông ngước lên nhìn cửa nhà kín mít.
-
Đèn đỏ. Hai người trẻ ùa ra, trên tay cầm xấp tờ rơi. Vừa nhanh tay đưa cho những người khách dừng xe chờ tín hiệu giao thông vừa phải đảo mắt chú ý nhìn hệ thống đèn tín hiệu. Chỉ có 30 giây cho mỗi đợt phát tờ rơi như vậy ở chốt đèn này. Đèn xanh, xe ào đi, lả tả những tờ rơi bay như những cánh diều từ từ chạm đất.
-
Xóm là xóm tha phương, ý mọi người nói là do đủ mọi nơi tìm đến đây sinh sống, lập nghiệp mà tạo ra xóm. Con đường đất cũng cong queo, theo cách cất nhà cái nhô ra cái trồi vào, thấm thía câu nói của Lỗ Tấn: “Khi xưa có đường đâu, người ta đi thét mà thành đó thôi”. Xóm không có gì đặc biệt, bởi nhà ai cũng đóng cửa sớm, bật tivi xem thời sự, xem phim, xem gameshow, nói chung là xóm yên bình.
-
Từ nhỏ, tôi đã có thói quen đi lang thang một mình và nghĩ vẩn vơ về cuộc sống. Trong mắt tôi, cuộc sống trôi đi như những thước phim vậy, có lúc chầm chậm như dừng hẳn, có lúc lại tua đi hối hả. Mẹ tôi từng bảo tôi: “Con cứ ngơ ngẩn với phim như vậy sau này làm được cái gì mà ăn!”. “Con làm đạo diễn”, bằng khát khao của một đứa trẻ, tôi dứt khoát trả lời mẹ.
-
Lần cuối cùng tôi trở về xóm Củi đó là một ngày trời lủng lẳng những hạt mưa. Ngang qua mấy vạt đồi trọc lơ, đang lú nhú vài mầm sống bắt đầu ngoi mình tái sinh trở lại. Không có ai ra đón, vài ngôi nhà đóng cửa lặng im.
-
Cất giấu tuổi xuân phơi phới với biết bao niềm vui và mơ ước, dì lặng lẽ mướn một căn nhà xa thiệt xa trung tâm thành phố. Lặng lẽ đi đi về về căn nhà ấy mỗi ngày, mặc cho con đường có sình lầy, nước có ngập lút bô xe hay thế nào đi nữa, dì cũng phải về nhà trong ngày.
-
1. Trở về nhà từ thành phố, cô bạn tôi có vẻ rất hạnh phúc. Tôi luôn chọc rằng là sinh viên, gần đi làm, xa nhà mấy năm rồi mà vẫn thế sao?
-
Những ngày xuân rồi chóng qua, cũng như tuổi xuân của ông. Những tháng năm tràn căng nhựa sống, dâng trào khát vọng, đầy ắp tình yêu giờ đang tận mãn. Đời người ai cũng có một thời xuân mộng, đẹp quá, lộng lẫy quá khác nào những đóa hoa. Nhưng ai cũng biết đóa hoa nào cũng phải tàn, biết vậy mà họ vẫn man mác nỗi buồn, cả trước và sau một mùa hoa mới.
-
Hồi còn ở cái tuổi lên ba, cháu ngoại của tôi rất thích nghe bài hát thiếu nhi “Con heo đất”của Ngọc Lễ. Tôi không hiểu vì sao cháu lại thích bài hát này! Chắc là tại giọng hát của ca sĩ nhí Xuân Mai quá hay, cuốn hút cháu dõi theo từng giai điệu hòa âm phối khí vui tươi.
|
|