Chi tiết tin tức

Quả báo

20:23:00 - 22/09/2019
(PGNĐ) -  Đứa bé trai và con chó băng qua đường giữa buổi sáng mùa mưa ảm đạm, con chó chạy thoăn thoắt lên trước. Chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc. Chiếc xe ô-tô màu đen chạy ngược chiều xe hắn với tốc độ rất nhanh, không xoay chuyển được tình thế, bắt buộc phải tông vào một thứ, không thắng hay tránh được. Đứa bé trai chừng 12 tuổi và con chó màu trắng khá đẹp khoảng gần 10kg. Quá trễ rồi. Chẳng còn thời gian để chọn lựa theo cách có suy nghĩ nữa. Một số bộ phận trong cơ thể hắn đã bắt đầu phản ứng theo phản xạ. Hắn chỉ nghe cái ầm. Đạp thắng mạnh, người hắn chồm ra phía trước, bị cái dây quàng siết chặt lại, chiếc xe rít bánh gần 10 mét rồi ngừng lại.

 

anh mhoa.png

Chỗ tai nạn bây giờ ở phía sau hắn một khoảng xa. Hắn bấu tay lái, chớp mắt. Hắn thất thần đến mức không dám nhìn vào kiếng chiếu hậu. Nhưng khi nhướng mắt lên nhìn vào tấm kiếng, hắn có thể thấy thằng bé đầy máu nằm trên đường bất động, còn những người xung quanh thì khóc gào. Bây giờ hắn đã có thể nghe thấy tiếng mọi người vẫy tay về phía hắn, yêu cầu hắn giúp đỡ đưa nạn nhân đi cấp cứu. Hắn quay người lại trong ghế để nhìn cho rõ. Chiếc xe ô-tô màu đen gây tai nạn vẫn còn đó nhưng người lái xe thì biến mất từ lúc nào. Hắn thấy người ta chạy lại chỗ xe hắn, ra hiệu cầu cứu. 

Trong khoảnh khắc, hắn cứ ngồi đó. Hắn biết là hắn phải leo ra khỏi xe giúp người bị nạn, nhưng cái bi kịch vừa xảy ra đâu phải lỗi do hắn. Mọi người đang lo cho đứa bé. Nhưng bất kỳ lúc nào, những chuyện trời ơi đất hỡi cũng có thể đổ lên đầu hắn. Rồi mọi rắc rối sẽ dồn vào hắn. Hắn đạp ga thật mạnh. Chiếc xe lao đi. Hắn nhất định bỏ chạy, không giúp đỡ nạn nhân trong cơn nguy kịch. Hắn nín thở cho đến khi xe hắn khuất ngoài tầm mắt của những người ở chỗ vụ tai nạn. 

Qua kiếng chiếu hậu, hắn có thể thấy những bộ mặt phẫn nộ nhìn theo hắn. Chuyện xảy ra trong vài phút thôi, vậy mà hắn cảm thấy như vài giờ. Hắn biết là phải nên đi lại chỗ tai nạn, nhưng hắn có thể làm được gì chứ? Nếu đứa bé có chuyện gì thì người ta nên gọi xe cấp cứu. Hắn chẳng thể thay đổi gì được nữa. Hắn sẽ bị liên lụy vì những chuyện không đâu... 

Bây giờ thì hắn lái xe như người vô hồn, chẳng để ý gì đến xung quanh. Bộ óc của hắn trống rỗng. Đứa bé đó làm gì mà đi ngoài đường giữa buổi sáng mùa mưa ẩm ướt như vậy không biết, và đứa bé đó đã đi không đúng lằn kẻ cho người đi bộ qua đường nữa chứ. 

Hắn lái xe rất cừ, có thể nói là một trong những tay cừ nhất, chứ không biết đâu bây giờ chính hắn và chiếc xe của hắn mới là nạn nhân thật sự. Đâu phải hắn cố tình tạo tình huống cho chiếc xe ô-tô màu đen đó đâm vào thằng bé. Chỉ là phản xạ thôi, chỉ là những mạch li ti trong óc phản ứng khi thấy nguy hiểm. Đó chỉ là chuyện sống chết trong mỗi con người. Hắn tự nhủ, trong tình huống đó, chắc chắn ai cũng làm như vậy. 

Thật khủng khiếp, nhưng đâu phải hắn cố tình chọn cái chuyện hại người. Chính cái chuyện hại người đã chọn hắn đó chứ. Ai cũng có thể bị như vậy mà. Chỉ là không may thôi. Hắn rành cái kiểu đàn bà hay la ó. Bởi vậy, dù cho có tiếng la hét, khóc lóc rùm beng vậy chứ rất có thể đứa nhỏ chẳng bị gì nặng cả. Càng nghĩ hắn càng chắc, những chuyện như vậy thường nhìn thì thấy ghê hơn là thực. Nếu đứa bé thật sự bị tông, thì nó phải bị văng ra xa hơn trên đường. 

Hắn chạy vòng con đường khác để trở về nhà. Chỉ khoảng 10 phút nữa là đến nhà và hắn cũng chẳng thiết đi đâu nữa. Một khi về nhà rồi hắn sẽ gọi điện đến công ty báo là hôm nay hắn bị bệnh. Sẽ chẳng ai biết hắn thấy người chết mà không cứu… Một ngày xui xẻo thôi. Hắn cố nghĩ cách thế nào để xoay ngược tình thế. Hắn phải thoát khỏi chuyện này, nhưng mà lúc này hắn đang trong tình trạng vô cùng khó chịu. Hắn cần thời gian để quên chuyện không hay này đi… 

Một thời gian trôi qua, hắn vẫn bình yên vô sự, vậy nên hắn nghĩ sự chạy trốn lúc đó là khôn ngoan. Hắn cũng chưa bao giờ dám trở lại con đường đó để hỏi thăm về đứa bé. Hàng ngày, hắn vẫn đi làm, nhưng lại chọn một con đường khác xa hơn. 

***

Buổi sáng mùa mưa ảm đạm một năm sau, hắn bận đi công tác nên con trai hắn đang học lớp 2 tiểu học phải đi bộ đến trường. Không để ý, thằng bé bước ra khỏi lề đường và ngay lập tức bị một chiếc xe máy húc ngã. 

Con trai hắn ngả nghiêng người, đầu quay vào trong còn chân thò ra ngoài đường. Mắt nó nhắm nghiền, nhưng chân vẫn đạp đạp. Mấy đứa bạn đi cùng hoảng quá thả rơi cặp và khóc. Chiếc xe máy loạng choạng chạy thêm khoảng hơn mười mét rồi dừng lại giữa đường. Người đàn ông quay đầu nhìn lại. Ông ta đợi cho đến khi bé trai lảo đảo đứng lên, xâm xoàng, mặt mũi đờ đẫn. Lập tức, ông sang số rồi lái xe chạy thật nhanh. 

Thằng bé không khóc, nhưng cũng không mở miệng. Nó không trả lời khi các bạn hỏi có hề gì không. Bất thình lình, nó duỗi người nằm dài xuống đất, mắt nhắm chặt và rũ người ra. 

Thằng bé tội nghiệp nằm giữa buổi sáng mùa mưa lạnh giá mà chẳng có ai ngó ngàng tới, chẳng có ai đưa nó đi bệnh viện, mặc dù có rất nhiều người hiếu kỳ đứng vây quanh. 

Thời gian cứ trôi tà tà theo dòng xe cộ. Càng lúc tiếng xe cộ càng trở nên rền như sấm, ì ạch chạy. Đoạn đường này ồn ào quá. Thằng bé vẫn nằm nguyên như thế, dù có rất nhiều người đi qua và ngoái đầu nhìn lại. Bất chợt, một chiếc xe máy chở hai người đã chạy vượt qua một khoảng khá xa, nhìn thấy đám học trò khóc sướt mướt, vội tấp vào lề dừng lại. Người ngồi đằng sau bước xuống chạy ngược lại chỗ thằng bé, kiểm tra xem nó bị làm sao. Khi biết chắc thằng bé bất tỉnh, người đó bế nó lên xe chạy về hướng bệnh viện. Hai người đi xe máy đó là hai thầy giáo còn khá trẻ. 

Thằng bé nôn, phổi sung dịch, phải hút ngay ngày hôm ấy. Nó đang chìm vào giấc ngủ thật sâu. Đấy không phải là trạng thái hôn mê, mặc dù bệnh nhân được đưa đến bệnh viện khá trễ - bác sĩ nhấn mạnh, khi ông thấy nỗi lo sợ trong mắt người cha. 

Hắn ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường, nhìn con trai. Hắn đợi con trai tỉnh lại và mong mọi sự sẽ bình yên trước khi vợ hắn đi công tác ở nước ngoài trở về. Hắn đứng lên đi qua đi lại, cắn cắn môi, rồi lại ghế, ngồi xuống. Hắn cứ ngồi trong tư thế ấy, lặng lẽ quan sát con trai. Thỉnh thoảng hắn bóp mạnh tay con xem có phản ứng gì không. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận nỗi hoảng sợ trước thảm họa của gia đình. Hắn lại ngồi xuống ghế, xoa xoa mặt, rồi ngả hẳn lưng ra ghế, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. 

Cơn ác mộng đưa hắn trở về cái thời khắc tai nạn mà hắn đã quên từ lâu: Chiếc ô-tô màu đen, thằng bé nằm bất động trên đường giữa cái ẩm ướt của mùa mưa và đám người la ó đang chạy về phía hắn… Choàng tỉnh, hắn vội bước đến cửa sổ cho thoáng, tay bấu vào bậu cửa, tận đáy lòng cảm thấy bất an. Hắn sợ, răng bắt đầu đánh cầm cập, phải cắn chặt hàm mới thôi…

 

Thu Hiền

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin