-
Bao giờ chúng sanh còn đau khổ còn sanh tử luân hồi, thì lòng từ ứng hiện của Bồ Tát Quán Âm vẫn biến hiện mãi mãi để cứu độ dẫn dắt chúng sanh ra khỏi luân hồi đau khổ.
-
Chú âm thầm lặng lẽ lao động trong đất chùa chẳng khác mấy công việc nông dân, khác chăng là cần lao trong tiếng chuông chùa và khói hương của Phật.
-
Có những nỗi đau vô hình cứa vào lòng sâu hoắm, để lại khoảng trống không thể lấp đầy. Có những nỗi mất mát như con sóng bạc đầu, xô vỗ miên man ký ức chẳng tàn phai.
-
Mùa Vu-lan lại sắp về, lời kinh, tiếng hát nói về công ơn cha mẹ vang vọng khắp mọi nơi, khiến cho con càng buồn tê tái, khi nghĩ đến Vu-lan năm nay trên ngực con đóa hồng trắng là nước mắt con tuôn rơi.
-
Người ta thường chia cắt thời gian ra thành quá khứ, hiện tại và tương lai, và nói rằng chúng ta chỉ có giây phút hiện tại này mà thôi. Nhưng thật ra trong giây phút này cái mà chúng ta đang có là sự sống. Đánh mất giây phút hiện tại này, không phải ta phí mất thời gian, mà cũng chính là ta đang đánh mất đi sự sống của mình.
-
Vậy là đã mười lăm tháng, kể từ ngày mẹ tôi bị tai biến phải vào điều trị ở khoa Cấp cứu hồi sức của Bệnh viện Trung ương Huế. Hai lần vượt qua cửa ải tử thần, cơ thể mẹ tôi yếu hẳn, chỉ nằm một chỗ, mỗi một lời nói thốt ra cũng muôn phần khó khăn.
-
Có thể rồi ngày sẽ lặng. Tôi nghĩ vậy. Vì cuộc đời phải có bốn mùa. Như hôm nay tôi đứng im nhìn mặt trời loáng thoáng trên sóng nước lăn tăn. Tôi ngồi dưới một tàng cây xanh, lá với nắng xôn xao trên đầu. Thảm cỏ xanh chạy dài xuống tận cuối đồi.
-
Trong dòng chảy lịch sử dân tộc, mỗi quân dân Trường Sa luôn tự hào là con Rồng, cháu Tiên tiếp nối mạch nguồn truyền thống cha ông, vượt mọi gian khổ, thử thách, sẵn sàng chấp nhận hy sinh, bảo vệ vững chắc chủ quyền biển, đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Họ đã tô đẹp thêm hình ảnh Bộ đội Cụ Hồ, vẻ đẹp con người mới Việt Nam ở Trường Sa.
-
“Cho đi là hạnh phúc còn hơn nhận về”. Thật đúng như vậy, chỉ khi được thực sự trải nghiệm, chúng tôi mới càng ngấm, càng thấm thía điều này.
-
Những tư tưởng của Phật giáo phát triển, hiện đại nằm sẵn trong tất cả các bộ kinh điển nguyên thủy. Tuy nhiên khoảng 500 năm sau khi Gotama nhập diệt, kinh điển mới bắt đầu được ghi chép trên là bối. Là một người trẻ, mới bắt đầu học Phật, tìm hiểu về Phật, chúng ta cũng có những trăn trở, những tìm hiểu về lịch sử phân chia bộ phái, về nguồn gốc các bộ kinh điển. Theo thời gian, với căn cơ của nó
-
Một hôm tôi qua thăm ông hàng xóm đã hom hem. Ông tâm sự hai năm nay thấy cảnh người chết mà rụng cả tóc. Đang yên đang lành khỏe mạnh bỗng nằm liệt đến thúi thịt thúi xương mới chết nổi. Người thì suốt ngày than sao từ nhỏ đến lớn không gây nghiệp lại bi đát nỗi này... Tôi bảo, đời người kiếp này nối kiếp khác trùng trùng vô tận, có lên được nước Phật mới hết sinh lão bệnh tử ông ạ. Chết là sự kiện quan trọng nhất đời người.
-
Hành hương, hai chữ yêu quý mà người con Phật nào cũng mơ ước được đặt chân lên vùng đất có thắng tích của Phật. Đặc biệt lần này được sang tận Miến Điện để chiêm bái các Chùa Vàng và đến nơi thờ Xá lợi tóc của Đức Phật, đầy đủ 8 sợi mà Ngài đã trao tặng cho hai người thương gia Miến đầu tiên sang Ấn Độ, cầm mang về nước để làm quà lưu niệm.
-
Biết bao kẻ trên thế gian này, dù không uống rượu mà vẫn say, không phải say vài tiếng đồng hồ như hắn, mà say muôn kiếp ngàn đời chưa tỉnh...
-
Ta Bà cõi tạm, như cái thang ải mục ta đang đứng cheo leo và sẽ gãy đổ bất cứ lúc nào. Để có cớ gọi tên sự chứng ngộ phải bắt đầu từ việc niệm Phật tẩy xóa mọi ý niệm xấu ác khởi lên. Hãy dụng tâm niệm Phật để “sực nhớ” những kiếp trước ta từng với tay gần chạm vào Đức Phật, và bây giờ chùm nho nơi vườn Cực Lạc đã không còn xanh nữa.
-
Tôi không hiểu tại sao ba mẹ tôi làm lụng vất vả như vậy mà không dành một chút tiền đó để mua sắm thêm chút gì đó cho bản thân mà lại dành để cúng dường cho các sư?
-
Trời ơi! Mợ hà tiện với ngoại một lời mời hay là ngại leo lên lầu ba? Trong khi thân già còm nhom như ngoại lại phải nặng nhọc leo lên leo xuống cầu thang mỗi ngày. Cuộc sống xô bồ ở thành thị là thế sao? Vô cảm thế sao?
|
|