Chi tiết tin tức

Lần đầu con cài hoa trắng

13:20:00 - 05/08/2014
(PGNĐ) -  Mùa Vu-lan lại sắp về, lời kinh, tiếng hát nói về công ơn cha mẹ vang vọng khắp mọi nơi, khiến cho con càng buồn tê tái, khi nghĩ đến Vu-lan năm nay trên ngực con đóa hồng trắng là nước mắt con tuôn rơi. 

…Tháng bảy ngày trăng mùa hiếu Vu-lan về,
Hoa hồng người ta cài áo sắc hồng tươi,
Riêng con hoa trắng, trắng màu xót thương,
Mẹ ơi! Thương mến khôn lường,

…Mất mẹ rồi đời hết ngây thơ.

 

Nhớ những mùa Vu-lan năm trước trên ngực con cài đóa hoa hồng, con vui mừng hạnh phúc nghĩ mẹ vẫn còn đang hiện hữu trên thế gian này. Khi nhìn vài em bé còn nhỏ dại mà cài đóa hoa trắng, đứng ngơ ngác lạc lõng giữa những các em cài đóa hoa hồng; con chợt thấy thương cho các em sớm xa bàn tay yêu thương chăm sóc của mẹ. Đến lúc này con mới thật sự thấm thía nỗi đau mất mẹ, con mới thấy mình bơ vơ đơn côi và con mới thấu hiểu được nỗi buồn của những em sớm xa mẹ.

 

 

Vu-lan về làm cho con nhớ mẹ quay quắt, con thèm nghe tiếng mẹ gọi con, thèm những món ăn mẹ nấu và thèm nghe giọng nói mẹ hớn hở vui mừng qua điện thoại, khi con gởi về cho mẹ vài món quà nho nhỏ.

Nhớ mùa Vu-lan năm nào khi con mới vào chùa, nhân mùa Vu-lan con gởi về biếu mẹ cặp áo gối có thêu bốn chữ “Kính dâng mẹ hiền”, mẹ hạnh phúc vui mừng mà nước mắt chảy dài, cứ ôm nó ngắm mãi. Sau đó, có ai tới nhà chơi mẹ đều đem cặp áo gối ra khoe: “Cô út gởi về cho tui nhân mùa Vu-lan!”. Cặp áo gối ấy, mẹ cất giữ kĩ lưỡng như báu vật thiêng liêng, không bao giờ mẹ dám đem ra nằm, chỉ chờ mỗi lần con về thăm nhà mẹ mới dám lấy ra cho con nằm, nên gần ba chục năm trôi qua mà nó vẫn còn mới toanh.

Mẹ ơi! Thế là hết rồi. Bắt đầu từ nay, con đâu còn mẹ để gởi về những món quà mẹ thích. Con đâu còn niềm hạnh phúc gọi to: “Mẹ ơi, con mới về! Mẹ ơi, con đói bụng. Mẹ ơi, con thích ăn món này…”. Hai tiếng “Mẹ ơi!” giờ con cảm thấy thiêng liêng và cao quý biết dường nào. Tình cảnh con lúc này thật đúng như nhạc sĩ Trần Long Ẩn nói hộ lòng: “…Mồ côi tội lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo…” Từ nay, mỗi lần con về thăm nhà không còn mẹ để vòi vĩnh, mè nheo đòi hỏi những thứ con thích. Giờ thì chỉ còn mình con lặng lẽ ra vào, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh mẹ mà không biết mẹ sanh về cõi nào:

 

Trăng thu bóng ngã bên thềm

Thương mẹ con biết kiếm tìm nơi đâu?

 

Mẹ ơi! Là người con học Phật, con chỉ biết làm chút công đức nào con xin hồi hướng cho mẹ, mỗi thời kinh luôn cầu nguyện cho mẹ sớm được vãng sanh về thế giới Cực Lạc. Nơi ấy, mẹ sống an lạc thảnh thơi tu hành, không còn chịu nhiều đau khổ, cay đắng như cõi Ta-bà này. Và con cũng phát nguyện sanh về Cực Lạc tu học, khi nào chứng ngộ thì mẹ con mình cùng nhau trở lại độ sanh mẹ nhé!

 

“Mẹ về Cực-lạc ít năm thì

Từ giã Ta-bà con cũng đi

Mẹ nhớ đón con bên nước Phật

Mẹ, con cùng dự hội Liên Trì”.

 

 Viên Thắng

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin