Chi tiết tin tức

Trên tờ lịch phẳng

20:51:00 - 04/12/2019
(PGNĐ) -  Yên nhận được tin nhắn Zalo của chồng lúc đang luồn trong vườn dưa leo của mẹ vào lúc 6g30 phút sáng. Biết thể nào cũng là chồng nhắn nên Yên không vội đọc. Hái một trái dưa non còn nguyên phấn, Yên ăn một cách ngon lành.

Đã lâu lắm rồi chị mới được tận hưởng cảm giác bình yên khi thức dậy ở quê nhà. Nghe tiếng gà đua nhau gáy sớm còn những chú chim thì hót lảnh lót ngoài cửa sổ. Vươn vai ngoài sân, ngửa cổ đón một hạt sương rơi xuống từ phiến lá non, Yên thấy có một đứa trẻ lên mười vừa vụt chạy ra từ cơ thể của mình. Cô bé lùa đàn gà con ra vườn rồi cầm chổi quét sạch lá xoài rụng đầy sân. Miệng nhẩm đọc thuộc lòng bài thơ “Tiếng hát mùa gặt” của Nguyễn Duy trước giờ đạp xe tới trường. “Đồng chiêm phả nắng lên không/ Cánh cò dẫn gió qua thung lúa vàng/ Gió nâng tiếng hát chói chang/ Long lanh lưỡi hái liếm ngang chân trời…”.

 

Trong bếp, tiếng mẹ gọi với ra: “Cơm rang chín rồi, vào ăn nhanh đi con”. Tất cả những hình ảnh ấy sinh động như thể đang diễn ra ngay trước mắt. Yên vạch màn ký ức bước ra vườn ngắm mọi thứ non xanh. Giờ này Triều tan ca đêm chắc nhắn hỏi hai mẹ con đã ngủ dậy chưa. Đêm qua mát trời, bé Cá vẫn còn ngủ ngon giấc trên giường. Yên ngồi dưới gốc cây xoài mở tin nhắn của chồng. “Hôm nay là tròn sáu năm mình về một nhà. Hay để anh lên đón hai mẹ con rồi mình đi chơi đâu đó nhé”. Yên nhắn lại: “Hôm nay đâu phải là ngày cưới? Em nhớ mình cưới tháng mười mà?”. “Ngày đăng ký kết hôn. Em không nhớ à?”. Dĩ nhiên là Yên không nhớ.

 

truyenngan.jpg
Trên hàng rào những bông hoa vẫn nở như tình yêu mà Triều dành cho Yên không bao giờ tàn lụi - Ảnh minh họa

 

Yên không thuộc về những con số. Đến cả số điện thoại của mình còn lúc nhớ lúc quên. Triều mắng hoài: “Em không chịu động não lưu lấy vài số điện thoại người thân vào đầu. Cuộc sống đầy bất trắc, lỡ ra đường chẳng may gặp chuyện gì mà điện thoại cầm theo bị hỏng hoặc rơi mất thì em làm cách nào liên lạc?”. Yên không nghĩ đến những bất ổn xa xôi. Bởi tâm trí chị còn mải mê cơm áo gạo tiền.

 

Cuộc sống có biết bao nhiêu thứ phải lo, đầu óc con người thì có hạn, đâu thể nhồi nhét hết. Ấy là chưa kể có một dòng chảy ký ức mạnh mẽ thường dội về cuốn phăng Yên khỏi thế giới thực tại. Yên chìm nghỉm trong mớ hình ảnh lộn xộn, những mùi vị và sắc màu trong quá khứ. Nên Yên không nhớ ngày tháng ghi trên tờ lịch phẳng. Một năm vài lần Triều mua hoa về cắm, tranh vào bếp nấu cơm. Thấy lạ, hỏi tại sao thì Triều bảo, ôi em không nhớ à, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới, ngày đầu tiên chúng mình gặp nhau, ngày que thử thai báo hai vạch thế là có bé Cá trên đời. Thấy mặt Yên ngẩn tò te, Triều vừa đảo thức ăn trên bếp về kể: “Em nhớ tụi mình gặp nhau ở đâu không? Đầu ngách 26 - đường Thái Thịnh 2. Chỗ có quán cơm rang dưa bò sau này em hay mua đãi anh. Hôm ấy tụi mình ngồi ở quán trà sữa Feeling Tea Yên Lãng. Suốt cả buổi em cứ nhìn ra đường và kể về tuổi thơ của mình. Anh còn nhớ hôm ấy em đánh màu son gì, mặc áo khoác màu gì, ăn ô-mai loại gì. Hồi ấy em gầy nhìn thương lắm”.

 

Qua lời kể của chồng, Yên cố gắng hình dung lại bối cảnh. Ừ, quán cà-phê đó, ngõ nhỏ đó hồi Yên còn sống cuộc đời ở trọ. Ừ hồi đó chắc là Yên gầy. Chỉ nhớ được đến thế thôi, còn ngày tháng và màu mắt đong đầy yêu thương của Triều thì làm sao nhớ nổi. Triều có tính hay thủ thỉ. Có đêm nằm gần nhau, Triều nhắc về ngày cưới. “Hôm ấy em khóc quá chừng. Lúc đeo nhẫn cưới cho chồng em còn đánh rơi xuống đất. Váy em trắng tinh khôi, hoa cưới màu tím biếc.” Ủa, sao Yên không nhớ gì về việc đánh rơi nhẫn cưới? Nghe lạ như thể chồng đang kể về một đám cưới của người dưng. Triều còn nhớ hôm cưới Yên sơn móng tay màu gì, trên tóc cài hoa trắng li ti, xe dâu đi đến cầu thì váy cưới chật quá bật cả khuy. Hồi ấy bé Cá đang nằm trong bụng mẹ. Nhiều lúc Yên thắc mắc, đầu óc Triều chật ních những chi tiết vụn vặt chẳng biết để làm gì. Triều cười bảo, “để yêu thương trọn vẹn”. Ừ thì…

 

Thỉnh thoảng Yên thấy điện thoại báo “sự kiện của bạn”. Như một lời nhắc nhở về ngày sinh nhật chồng, sinh nhật con, sinh nhật mấy đứa cháu trong nhà. Vài lời chúc được gửi đi để Yên không trở thành người vô tâm quá mức. Nhưng tài thật, năm nào Yên cũng quên sinh nhật của chồng. Có thể vì lúc điện thoại báo Yên đang bận gì đó vội tắt máy rồi quên. Cũng có khi điện thoại cũ hỏng lâu rồi, điện thoại mới chưa kịp cài nhắc nhở. Nên suốt bao nhiêu năm nay khi Yên chợt nhớ ra thì sinh nhật chồng có khi đã qua cả tháng. Triều không trách móc gì nhưng có khi cũng buồn, Yên đoán vậy. Biết làm sao được, những con số không thể tồn tại trong đầu Yên mãi được. Chúng nhảy múa loạn xạ và biến mất không để lại bất cứ dấu vết gì. Yên tự nhủ, miễn là sống với nhau tử tế thì mọi thứ lễ nghi có thể bỏ qua. Cho đến khi đau thương ập đến. Triều ra đi mãi mãi vì tai nạn giao thông bỏ lại tất cả những gì còn dang dở. Yên chống chếnh đi qua những tháng ngày đớn đau cùng cực. Để ân hận nhận ra mình đã sống hời hợt đến thế nào.

 

Đêm đến, Yên hay mơ thấy Triều đứng ngoài cửa gọi em ơi, em à. Em ra mà xem cây hồng cổ đã ra hoa trở lại. Anh trồng nó vào ngày em sinh bé Cá xuất viện về nhà. Cây leo rất nhanh, chẳng mấy chốc mà hàng rào nhà mình đã đầy hoa nở. Ai đi qua cũng xuýt xoa ao ước. Năm vừa rồi vắng bóng những bông hoa không phải vì anh đã đi xa. Mà là vì em lúc nào cũng buồn nên hoa không nở. Yên tỉnh giấc, vội vàng mở cửa, chỉ có gió mang theo hơi lạnh ùa vào. Nhưng kỳ lạ thay, trên bức tường rêu những bông hồng nở thật. Trong bóng tối cái màu đỏ tươi như máu ấy bỗng sáng bừng nhức nhối tâm can. Có đêm lại thấy Triều về gọi em ơi, em à. Em nhớ uống thuốc đều, bớt ngồi máy tính đi nếu không mắt sẽ ngày càng nhức mỏi. Có lần thấy Triều về đứng trong gian bếp nấu thịt bò xốt vang. Miệng cười tươi bảo em ơi, hôm nay là kỷ niệm tám năm ngày cưới của chúng mình. Em có nhớ không, em tô môi màu hồng cánh sen, váy trắng tinh khôi và hoa cưới tím.

 

Yên không nghĩ sẽ có ngày tất cả những hình ảnh đời thường ấy lại có thể chỉ gặp trong mơ. Lúc chồng còn sống, mỗi lần anh thủ thỉ đủ điều gì Yên thường lơ đễnh nghe. Món ngon mà chồng nấu Yên ăn uống qua loa. Đầu có khi còn bận nghĩ đến chuyện cũ người xưa, hay những món ăn trong ký ức. Giờ thì Triều trở thành người xưa, những thủ thỉ ngày nào đã trở thành chuyện cũ. Trên di ảnh ánh mắt trìu mến ấy đã mơ hồ tận cõi xa xăm.

 

Trước kia Triều là người hay chủ động gọi cho Yên. Có khi chỉ để hỏi trưa nay ở nhà em ăn cơm với gì? Hoặc để nhắc nhớ uống thêm canxi để bớt đi tình trạng chuột rút về đêm lúc mang bầu. Hoặc gọi để báo mười phút nữa anh về. Biết chắc chẳng có gì quan trọng nên nhiều lần Yên không bắt máy. Hoặc thấy vài cuộc gọi nhỡ của chồng cũng không buồn gọi lại. Nên hôm Triều bị tai nạn nằm giữa đường trong cơn mưa lạnh ngắt, người đi đường lấy điện thoại của Triều gọi mãi mà không thấy người được lưu “vợ yêu” trong danh bạ a-lô. Lúc ấy Yên ngồi ngắm mưa bên cửa sổ công ty rồi chìm đắm trong dòng ký ức về những ngày thơ bé. Khi ấy Yên chắc hơn mười tuổi, mỗi lần thấy trời mưa đều chạy đi chơi. Cả lũ trẻ rủ nhau tắm mưa chạy quanh làng. Có hôm mẹ đi tìm bị cảm lạnh ngã giữa đường. Yên sợ hãi gào lên. Choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng dội về từ ký ức, Yên nhận ra chuông điện thoại đang reo. Uể oải bấm nghe ở đầu dây bên kia nói mấy câu ngắn gọn: “Chồng chị bị tai nạn chết nằm ở giữa đường”. Nhiều năm tháng về sau Yên vẫn bị ám ảnh bởi câu nói đó.

 

“Hôm nay mồng một mẹ quên thắp hương à?”. Bé Cá nhắc mẹ lúc đi học về khi nhìn lên bàn thờ còn chưa thấy thay hoa, trầu cau cũ héo khô, hoa quả chưa bày biện. Yên vội vàng ra chợ khi trời đã nhá nhem. Trầu cau đã hết, hoa quả chẳng còn tươi. Từ khi chồng mất, Yên bắt đầu phải quán xuyến mọi việc trong nhà. Trên tờ lịch khoanh vài vòng tròn đầu tiên. Đau xót thay, đó không phải là vòng tròn hạnh phúc. Nó nhắc Yên những ngày phải làm lễ cúng chồng. Lúc Triều còn sống, ngày sinh nhật Yên không nhớ nổi thì giờ nhớ ngày giỗ của chồng. Những ngày tháng găm lại trong đầu hằn như vết sẹo. Nhìn lên đốc lịch đã không còn thấy phẳng phiu như trước. Nhàu nhĩ những buồn vui lẫn lộn. Một buổi sáng nào đó trong năm Yên mua hoa về cắm. Lúi húi trong căn bếp nhỏ thủ thỉ kể với Triều những hương vị cũ.

 

Trên hàng rào những bông hoa vẫn nở như tình yêu mà Triều dành cho Yên không bao giờ tàn lụi. Yên bây giờ tha thiết trở về căn nhà của mình khi ngày sắp tàn. Để nghe tiếng bé Cá vui đùa trò chuyện. Để nhớ những vụn vặt li ti vun vén cho thực tại. Ấm dần môi cười sau quãng đời giông gió…


Vũ Thị Huyền Trang

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin