Chi tiết tin tức

Người đánh xe

15:06:00 - 31/08/2015
(PGNĐ) -  Hội thảo Văn học Thiếu nhi tổ chức ở thư viện của trường đại học đối diện ngay khu chung cư tôi ở trọ, chỉ mất bảy phút leo xuống năm tầng cầu thang và ba phút băng qua bên kia đường là tới nơi cho nên tôi đủng đỉnh ăn sáng rồi lấy ra mười đồ vật đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua sắp xếp vô hộp theo thứ tự hợp lý và nhẩm lại câu chuyện của mười món đồ sao cho thông suốt lưu loát.
 

nthg 1.jpg
Minh họa: Nhuận Thường

Canh chừng còn khoảng mười phút, tôi xách túi bước ra cửa thì đụng ngay Thạch họa sĩ từ cầu thang phóng tới:

- Cầu cứu. Tui quên mất cái vụ đem theo mười đồ vật. Vừa tới nơi thấy thiên hạ đem theo lung tung thứ hay ho mới nhớ ra.

Vừa nói Thạch vừa xông vô phòng tôi và nhìn quanh, miệng Thạch cười toe:

- Tui biết tới đây là đúng chỗ mà, phòng bà có đủ thứ giúp tui kịp thời thành một đấng hào hoa phong nhã vô biên.

Chớp nhoáng, Thạch quơ cái chặn giấy hình cô gái múa bụng và đếm “một”, rồi tới khối rubic và đếm “hai”, lọ hoa bằng gốm và cả cái khăn thổ cẩm trải dưới lọ hoa. Hơi chựng một tí rồi Thạch lấy cái phin pha cà-phê và cái ly thủy tinh hình con mèo. Liếc mắt tới chỗ để máy tính, Thạch chụp luôn cái giá để bút hình rặng núi lô nhô và tấm ảnh phong cảnh có hình ngọn thác...

- Cộng luôn cây cọ cùn trong ba-lô của tui nữa là chín - Thạch nhìn quanh - Còn thiếu một... À, kia rồi...

Thạch vươn tay tới cửa sổ mà tôi ghim bông hồng ở tấm rèm.

- Không... - Tôi la lên - Cái đó không được đụng tới...

Thạch nheo mắt nhìn tôi cười nhạo:

- Kỷ niệm sâu sắc hả? Gã nào để lại cho bà bông hoa tí tẹo keo kiệt vậy?

- Ông chưa bao giờ đi chùa à?

- Mắc mớ gì chùa chiền ở đây?

- Đó là hoa hồng mùa Vu lan... năm cuối cùng của má tôi trên đời này.

Vẻ mặt không hiểu nhưng nghe tôi nhắc tới “má” thì Thạch từ từ thõng tay xuống, miệng Thạch lẩm bẩm “xin lỗi”, rồi Thạch thọc tay vô túi và lấy ra cái hộp quẹt ga:

- Ờ, có cái này nữa là đủ mười rồi. Thôi, đi nhanh, tui làm bà bị trễ rồi.

*

Người đầu tiên lên bục là một sinh viên mỹ thuật tên Hùng, tóc đầu đinh nhuộm nâu, quần thụng rách te tua và áo thun màu đen lủng lỗ chỗ có hình đầu con sư tử nhe răng trước ngực.

Cậu ta giơ cao cái hộp màu xanh đựng những món đồ của mình và lần lượt lấy ra từng món:

- Đây là gói mì tôm, món ăn thường trực của Hùng. Đây là khăn quàng cổ em gái tặng ngày Hùng thi đậu đại học, đây là hộp đựng thuốc bổ mẹ Hùng gởi hàng tháng vì sợ Hùng xa nhà ăn uống không đủ chất, và đây là chai dầu gió cũng mẹ Hùng gởi lên cho...

Tiếng cười khì vang lên nghe như thất vọng vì những món đồ chan chứa tình cảm đó chẳng ăn nhập gì tới dáng vẻ hầm hố của chủ nhân của nó. Nhưng tiếng cười nhanh chóng thành một tràng tiếng “ồ ồ...” bất ngờ vì vật tiếp theo mà cậu ta giơ cao là một cái nhị khúc và tiếp theo là một cái găng đánh bốc.

- Hồi đó Hùng nhút nhát nên bị mấy đứa ăn hiếp - Giọng cậu ta tỉnh bơ - Hùng ghi sổ họ tên tụi nó rồi đi học võ... à, Hùng muốn giới thiệu món này nữa - Cậu ta lôi ra một cái vỏ chai màu đen - Đây là chai rượu Hùng uống với một đứa mà Hùng tuyên bố sẽ cho nó đi chầu bà cố để trả mối hận ngày xưa còn nó thì nói đời nó chỉ thích nhớ kỷ niệm đẹp mà thôi, rồi sau đó nó thành mẫu cho Hùng vẽ bức tranh này.

Cậu ta giơ cao bức tranh vẽ cái đầu lâu.

Tiếng cười rộ.

*

Mỗi người đem theo mười món, bốn chục người thành ra là có bốn trăm món đồ. Đủ thứ trên đời. Ban đầu thì của mỗi người để riêng ra một góc, rồi thì vì hết chỗ cho nên dồn khít lại, rồi thì tất cả thành một đống trên bàn vun cao như ngọn đồi. Đích thân ông giám đốc nhà xuất bản làm người dẫn chương trình:

- Các bạn thân mến, chúng ta vừa nghe kể những câu chuyện rất thú vị về mười đồ vật gần gũi gắn bó với mình, bây giờ chúng ta tới phần tiếp theo, thú vị hơn rất nhiều, là mỗi người sẽ sáng tạo ra một nhân vật hoạt hình từ những chất liệu này - Ông giám đốc vừa nói vừa chỉ ngón tay trỏ vô ngọn đồi.

Tôi đứng hình. Tôi chưa bao giờ đụng tới cọ và màu, nói gì tới tạo nên một nhân vật từ cái đống hằm bà lằng đó.

Mọi người xôn xao nhanh tay cầm lên đặt xuống, có người còn moi cho bằng được món nào đó nằm bên dưới với vẻ hài lòng đắc ý. Chẳng lẽ mà mình cứ đứng ngớ ra, tôi đi tới cầm đại lên vài món mà cái đầu đông đặc không nghĩ ra mình sẽ làm gì với nó.

- Tui sẽ tặng cho bà một nhân vật không đụng hàng - Giọng Thạch vang bên tai - Để cảm ơn sáng nay bà đã cứu bồ tui. Lấy gói mì tôm kia đi.

Tôi cầm gói mì tôm đưa cho Thạch.

- Lấy hộp keo với con dao rọc giấy - Thạch vừa nói vừa cười như mấy khi có dịp sai khiến tôi.

Roẹt, Thạch xé lớp giấy gói lôi vắt mì hình chữ nhật ra rồi nhanh tay xịt keo dán hai cái vỏ ốc lên làm hai con mắt lồi, một cái vỏ sò hình trái tim làm miệng. Nhìn xuống đống đồ vật đã xẹp xuống ngang mặt bàn vì mọi người đã lấy đi gần hết, Thạch cầm lên một con sâu róm bằng nhựa để làm cái mũi. Rồi Thạch lấy con dao rọc giấy khoét lõm hai bên mép gói mì làm thành hai gò má hóp.

- Xong - Thạch đặt vào tay tôi một mặt người nhăn nheo nếp thời gian.

- Cảm ơn - Tôi nói - Còn nhân vật của ông là gì?

Thạch nheo mắt cười nghịch rồi cầm lên cái vỏ chai rượu màu đen, Thạch mở nắp chai lấy dao cứa ra làm đôi rồi dán hai nửa nắp chai lên phần phình ra của cái chai. Thoạt tiên tôi tưởng cái chai là khuôn mặt và hai nửa nắp chai là hai con mắt. Nhưng không phải, Thạch hỉnh mũi như tôi ngốc quá, rồi Thạch lấy hộp thuốc bổ lắc ra một viên màu hồng dán lên chai ở điểm đáy chữ V so với hai nửa cái nắp và nói “Đây là lỗ rún lồi”.

Không thể không bật cười. Thạch tiếp tục bứt một khúc len màu trắng quấn quanh cổ chai làm vòng đeo cổ và biến phần cổ chai còn lại bên trên thành khuôn mặt lút trong cái mũ chóp cao nghều bằng cách quấn một mảnh giấy thành hình phễu úp lên đó.

Cái chai đã trở thành một cô gái da đen ở trần.

*

- Một nhà văn sẽ kết hợp với một họa sĩ thành một nhóm và cùng với nhân vật mà các bạn đã tạo nên... - Ông giám đốc tươi cười - Hãy nghĩ ra một câu chuyện kết nối nhân vật của chúng ta để trở thành một câu chuyện hoàn hảo. Hôm nay là ngày thứ hai của hội thảo và cũng là ngày cuối cùng. Chậm nhất là bốn giờ chiều nay các bạn sẽ phải nộp tác phẩm để ban giám khảo chấm điểm. Nhóm nào đoạt giải nhất nhì ba sẽ được mời về làm việc tại Ban Truyện Tranh và được hưởng lương chính thức ngay mà không phải trải qua giai đoạn thử việc.

Òa... Khắp phòng dậy lên âm thanh xôn xao hào hứng.

Thạch phóng tới chỗ tôi:

- Tui với bà làm thành một nhóm đi. Hôm qua tui tạo hình rồi, bây giờ tới phiên bà nghĩ ra cốt truyện. Yên tâm đi, chung nhóm với tui thì bà tha hồ sai khiến tui.

Những người ở gần đó bật cười trước sự tía lia láu lỉnh của Thạch, viết văn thì sai khiến gì được chứ. Tôi tự tin khác hẳn hôm qua. “Nghĩ ra cốt truyện” là nghề của tôi. Nhân vật của tôi sẽ là bà nội, nhân vật của Thạch là cô cháu gái ham chơi cãi lời bà. Một cô gái ở trần thì nơi chốn hợp lý là bãi biển. Phớt lờ dặn dò của bà nội, cô cháu gái cứ lượn lờ ở bãi biển cho tới khi cơn bão nổi lên...

Thạch vỗ tay:

- Ý tưởng rất hay. Bà hãy viết ra từng câu cho mỗi trang truyện đi, để tui sắp xếp hình minh họa cho từng trang tranh.

Vừa lấy giấy bút ra gạch đầu hàng tôi vừa nhìn quanh ngắm nghía nhân vật của các nhóm khác - khối rubic bị tháo tung ra và sắp xếp lại để thành cái đầu của quái vật. Phin pha cà-phê úp ngược xuống thành cái đầu của một ông già đội mũ vành. Cái giá bút hình ngọn núi lô nhô thành vũ khí trong tay phù thủy. Cây cọ cùn biến thành cái mũi của cậu bé mũi dài. Chai dầu gió trở thành chai rượu trong tay gã say sưa có miệng là một cái phễu. Cái nhị khúc thành cặp giò của một anh chàng cao kều. Bức tượng cô gái múa bụng thì tự nó đã là một nhân vật hoàn chỉnh, nó đang đứng trên sân khấu sặc sỡ bằng bông gòn nhuộm màu với những cọng lông vịt phất phơ và bạn diễn cùng nó đang lắc lư bồng bềnh trên cái găng đấm bốc là... là...

Tôi chớp mắt mấy lần, sợ mình nhìn lầm.

Đúng là tượng Phật Di Lặc.

- Ấn tượng hả? - Giọng Thạch bên tai tôi - Đó là nhóm thằng Hùng, nó nhanh tay chớp lấy cả hai pho tượng, chẳng cần tốn công tạo hình mà có được hai nhân vật rất duyên là cô gái múa bụng với một ông bụng bự.

Tôi thấy mặt mình nóng lên:

- Ông... thật sự nghĩ đó là một ông bụng bự hả?

- Không ông bụng bự thì còn là gì? Trừ khi cái bụng đó gởi một thông điệp khác như là sự thành đạt giàu có.

- Im đi - Tôi gắt qua hai hàm răng cắn lại - Không ngờ ông thiếu hiểu biết kinh khủng.

- Sao? A ha... Nãy giờ tui nói như nói về một nhân vật, còn nếu là hiểu biết thực tế thì đó là một ông Thần Tài. Được chưa? Có gì đâu mà bà nhìn tui đầy hung khí vậy hả?

Tôi chớp mắt nhìn xuống. Tôi là một Phật tử. Tôi có cảm giác bị xúc phạm khi thấy tượng Phật bị đem lên sân khấu với một cô múa bụng, nhưng mà sự cáu kỉnh của tôi đối với Thạch là vô lý. Kẻ vô thần là Thạch sẽ nghĩ Phật tử gì mà hung hăng quá và đúng là tôi sai rồi.

Nhưng tôi biết làm sao đây? Đứng yên nhìn Phật thiêng liêng bị đem ra làm một nhân vật nhí nhố sao? Hùng đang phun sơn màu cho bức tường sân khấu thêm rực rỡ và Phật Di Lặc bị bám dính lốm đốm sơn xanh đỏ.

Quá là bất kính. Phải tìm cách nào đó, ngay lập tức.

- Sao bà tự nhiên bí xị kỳ cục vậy? - Thạch hỏi.

- Lúc nãy ông nói tui tha hồ sai khiến ông.

- Tui có nói vậy à? - Thạch cười.

Tôi cũng cười thật dịu dàng:

- Hãy tìm cách lấy pho tượng đó đem về nhóm của tụi mình.

- Hả? Đòi lấy nhân vật của nhóm khác là sao? Thử hỏi bây giờ có ai tới đòi lấy nhân vật của bà đi thì bà có chịu không?

- ...

- Cứ cho là bà dư sức tạo ra nhân vật khác thú vị hay ho hơn nhưng mà liên quan tới nhân vật còn lại và sự thống nhất xuyên suốt cả câu chuyện thì sao?

Tôi biết là mình đang rất kỳ cục trong mắt Thạch. Tôi nhớ lại khi Thạch vô tư định lấy bông hồng Vu lan của tôi. Biết nói gì đây?

Nói thật là tốt nhất.

- Thạch à, có lẽ cậu chưa bao giờ tới chùa lạy Phật và ăn chay...

- Thì sao?

- Có lẽ với cậu và với Hùng, đó chỉ là một pho tượng hay hay. Còn với tớ, đó là Phật Di Lặc mà tớ muốn quỳ lạy trước Ngài một cách tôn kính nhất.

- ...

- Thạch, cố giúp tớ đi. Năn nỉ cậu đó. Cùng là dân hội họa Hùng sẽ dễ thông cảm với cậu hơn.

Thạch thở phù phù và đi tới chỗ của Hùng. Tôi nhìn thấy cả hai nhún vai gãi đầu gãi cổ và quay nhìn tôi. Rồi Thạch trở lại, thở dài:

- Được rồi, thằng Hùng chịu đổi Phật lấy cô gái da đen ở trần.

Mặt tôi nóng lên và tôi cố dằn xuống. Đổi Phật lấy một cô gái da đen ở trần! Thật là chẳng ra thể thống gì. Biết đụng chuyện bất kính kinh khủng này thì tôi đã không tham gia hội thảo. Kẻ nào nghĩ ra việc chọn tượng Phật là một trong mười món đồ vật? Tội lỗi. Ừm, có lẽ kẻ đó cũng vô tư như Thạch, ý nghĩ này khiến cái đầu nóng hực của tôi dịu xuống đôi chút.

Thạch đặt tượng Phật Di Lặc xuống trước mặt tôi rồi lục ba-lô lấy ra cái iPad. Trong lúc Thạch loay hoay với cái iPad thì tôi lấy bông gòn nhúng vô hộp dầu để lau sạch sơn dính trên tượng Phật.

Khi tôi lau sạch vết sơn cuối cùng dính trên miệng Phật thì Thạch bứt mắt ra khỏi cái iPad và quay nhìn Phật trên tay tôi:

- Tớ vừa đọc thông tin về Phật Di Lặc, tớ hiểu được chút ít rồi. Đúng là nụ cười hoan hỷ khiến tớ đang lo sốt vó là nhóm tụi mình sẽ không kịp nhưng mà tớ cũng thấy mình muốn cười theo Phật của cậu và cũng có hy vọng.

Tôi biết là Thạch đang lo lắng. Các nhóm khác đã trưng bày ra tác phẩm của họ và đang chải chuốt sửa sang lại cho nó được đẹp thêm, còn Thạch và tôi thì coi như là chưa có gì, bắt đầu lại từ đầu. Tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa vang lên. Nhóm bọn tôi chỉ còn ba tiếng đồng hồ của buổi chiều nay.

Tôi biết mình có lỗi với Thạch nhưng không biết phải làm sao.

Tôi bỏ bữa tiệc trưa ở náo nhiệt ở nhà hàng, chạy về phòng trọ của mình.

Phòng trọ mười hai mét vuông là nơi bày ra đủ thứ cho sinh hoạt hàng ngày cho nên tôi không dám đặt tượng Phật để thờ vì sợ không tôn nghiêm. Tôi quỳ xuống, hướng mặt về phía bông hồng Vu lan: “Lạy Phật, con đang rất rối trí, xin cho con biết mình nên làm gì và xin Phật cho Thạch biết là bạn ấy nên làm gì”.

Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc...

Ôi, một ngày xui xẻo, cầu nguyện giữa trưa mà cũng bị phá đám. Tôi đứng lên, mở cửa.

Bên ngoài là Thạch với nụ cười toét miệng:

- Không thấy cậu ở bữa tiệc, tớ đoán cậu về đây. Tớ vừa nghĩ ra cái này muốn hỏi cậu. Đức Phật có thể là một người đánh xe ngựa được không? Xin lỗi nếu câu hỏi của tớ là hỗn láo.

- ... Thì sao?

- Thì tớ vừa đọc trang web Phật pháp, nghe nói Phật pháp là chiếc bè đưa người qua sông, đúng không?

- ... Ừ...

- Vậy thì Phật là người đánh xe ngựa đưa người ta đi cũng được mà.

- ... Ý cậu là gì?

- Tụi mình không còn đủ thời gian cho một câu chuyện phức tạp cho nên...

- ... Cho nên sao?

- Ý tớ là... Bà già sống cô độc trong rừng, cả đời bà chưa từng được đi đâu ra khỏi khu rừng. Một hôm, bà mơ thấy một nơi chốn xa lạ xinh đẹp, bà ước gì mình được đi tới nơi đó một lần. Thế rồi bà tưởng mình nằm mơ khi một cỗ xe xinh đẹp hiện ra, bà vốn rất sợ người lạ nhưng vì người đánh xe có nụ cười hoan hỷ khiến bà tin tưởng và vui sướng bước lên xe...

- Quá hay - Tôi vỗ tay và thầm nghĩ có phải Phật đã nghe thấu lời cầu nguyện của mình.

*

Thông báo giải nhất như một giấc mơ.

Ông giám đốc nhận xét câu chuyện của nhóm tôi thoạt qua rất đơn giản nhưng thật là sâu sắc. Thời đại ngày nay, có nhiều người già rơi vào cô độc trong chính căn nhà của mình, bị con cháu lãng quên. Cho nên tác phẩm của nhóm tôi tuy dành cho thiếu nhi mà nhân vật chính là một bà già nhăn nheo là một gợi nhắc rất ý nghĩa. Và ông khen thêm chọn Phật Di Lặc để làm người đánh xe là một ý tưởng rất đặc biệt, sau khi gấp cuốn truyện lại, bạn đọc có quyền mơ mộng thêm về một nơi chốn thiện lành mà Phật Di Lặc đưa bà cụ đến chơi.

Ngồi bên dưới lắng nghe nhận xét và tận hưởng lời khen ngợi mà chính mình cũng không ngờ tới, tôi và Thạch nhìn nhau cười. Thạch thì thầm:

- Tớ đọc trên trang web đó, thấy hai chữ nghịch duyên và thuận duyên mà tớ chưa hiểu. Như tớ hôm nay là nghịch duyên hay thuận duyên hả?

Nguyên Hương

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin