Chi tiết tin tức

Trông chiều

19:10:00 - 09/08/2015
(PGNĐ) -  Ngã ba Tình, chiều nắng chấp chới. Nhìn gió rung rung mấy chiếc lá bồ-đề, thầy Huệ Châu cười tủm tỉm. Chuyện là vào buổi sáng nay, khi thầy thức dậy và tưới tắm cho cây bồ-đề mới trồng độ tháng tuổi thì có một người thanh niên lạ mặt vô chùa. Anh ta xuống xe tắt máy từ ngoài cổng và dắt bộ xe vô.
Trông bề ngoài thì anh ta khá chỉn chu. Từ đầu tóc cho tới cách ăn mặc. Và cả thứ mang theo là tập hồ sơ cùng cái máy ảnh. Anh ta chắp tay kính cẩn chào thầy Huệ Châu rồi trình bày nguyện vọng của mình. Rằng anh ta muốn gởi chiếc xe mô-tô nhờ cửa Phật. Thầy Huệ Châu khá ái ngại, vì hôm qua thầy vừa mới mất một chiếc xe. Đó là phương tiện đi lại duy nhất của nhà chùa phòng khi ốm đau thuốc thang hoặc đi bán hương ở chợ huyện.
 
trong chieu.jpg
Ảnh minh họa

Nhà chùa mới xây một năm, không có tường rào. Ngôi chùa nằm ngay ngã ba Tình, đối diện chợ Tình người người lại qua vốn dĩ đông và phức tạp. Tấm chắn cửa chỉ bằng loại tre nhỏ nên ăn trộm bẻ cửa vào lấy mất chiếc xe. Giờ anh ta lại cậy chùa? Thầy Huệ Châu nói với anh ta rằng.

- Nhà chùa mới mất một chiếc xe ngày hôm qua, tôi sợ không trông cho anh được.

Người thanh niên cười để lộ hàm răng tếu táo, thầy Huệ Châu cười theo. Ở anh ta có điểm rất chân thành đó là đôi mắt. Còn nữa, trông anh ta chẳng phải vướng bận gì vào cái thứ để lại đó là chiếc xe. Khi thầy Huệ Châu chưa đồng ý thì anh ta đã dắt xe để ở gốc cây bồ-đề lớn rồi nói với thầy.

- Con để đây thầy nhé! Con đi cùng với đoàn công tác, trễ xe rồi.

- Nhưng nếu mất...

- Mất thì làm sao thưa thầy?

- Mất thì ai chịu trách nhiệm?

- Con chịu trách nhiệm.

- Anh chắc không?

- Con chịu trách nhiệm! Người thanh niên khẳng định lại vấn đề rồi anh ta nói thêm. Con chịu trách nhiệm chứ thầy có chi mà phải chịu trách nhiệm?

Nói rồi anh ta chào thầy vội vàng chạy ra cổng bước lên xe. Chiếc xe ô-tô Jolie mới cóng, biển số xanh. Xe nhà nước. Thầy Huệ Châu nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất sau khúc cua ở núi. Thầy có chi mà phải chịu trách nhiệm. Thầy Huệ Châu cười, người trẻ này có một chút xáo trộn nhưng lại vô lo. Nhìn dáng đi của anh ta đủ biết con người ấy thanh thản. Điều gì đã mang lại cho người trẻ ấy điều đó? Thầy Huệ Châu vừa quét lá bồ-đề vừa suy nghĩ khá lâu về một vấn đề, về một câu nói nghe rất vô tư nhưng hàm chứa nhiều ý nghĩa. Trong lúc đó có một vị khách đã vô chùa từ rất lâu nhưng không dám quấy thầy. Lát sau thì thầy nhận ra đó là Thường, anh ta đã lui tới chùa nhiều lần cho nên nhìn biết được thầy đang suy nghĩ. Thầy mời khách vô chùa rồi châm trà mời khách, Thường hay ghé chùa trò chuyện với thầy.

- Con lại gặp khó khăn thưa thầy.

- Về chuyện chi?

- Dạ tình cảm, con đã kỳ vọng quá lớn vào tình yêu.

- Đấy là bệnh lớn nhất của anh.

- Hôm nay thầy làm gì? Người khách hỏi.

- Tôi quét lá.

- Sao thầy cứ quét lá hoài vậy thầy?

- Vì tôi không biết phải làm gì cả.

- Con lại bị đau...

- Sao anh không quét nó đi, như tôi quét lá?

Thường ngồi lặng im hồi lâu. Câu nói của thầy Huệ Châu anh đã nghe nhiều lần. Thường đã đọc sách chùa và buông xả được một thời gian rồi chữ tình lại vận vào khi những ân ái được gầy dựng.

- Thầy ạ, phải chăng khi đoạn tuyệt tất cả con người ta mới hết khổ.

- Anh nghĩ chi tới chuyện đoạn tuyệt? Tôi xuất gia hơn hai mươi năm, tôi có mẹ cha có bà con thân thích, thỉnh thoảng tôi vẫn về thăm họ đấy thôi. Anh đoạn tuyệt là anh tự làm đau mình.

Hai người ngồi lặng im, gió đưa lá bồ-đề khua lạo xạo. Thường liếc nhìn chiếc xe gắn máy. Anh ta rất ngạc nhiên. Vì rằng Thường nghĩ thầy mới mất xe nay lại tậu xe mới. Chắc dạo này hòm công đức nhà chùa mau đầy lắm! Có thế mới có tiền sắm xe chóng vánh vậy. Thường cười nhìn thầy Huệ Châu một lúc rồi tỏ lời.

- Con chúc mừng thầy!

- Tôi chưa quét sạch lá bồ-đề.

- Không, con muốn nói chiếc xe thầy ạ. Thầy mới mua xe?

- Xe của khách gửi.

- À ra thế, con tưởng xe thầy.

Thường ngồi uống trà với thầy Huệ Châu một lúc rồi đi vãn cảnh chùa. Ở đây đồi núi vây quanh, đến chín giờ sáng nắng vẫn lẫn vào sương tạo nên màu vàng mơ màng. Chiều xuống, mây tan đi để lại ánh nắng lấp lánh trên những cánh rừng xanh. Tầm bốn giờ chiều, thầy Huệ Châu ra cửa chùa đứng trông chiếc xe Jolie chở người thanh niên đi lúc sáng nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu. Thầy phải bắc chiếc ghế ngồi trông xe. Kể ra nếu chiếc xe mất thì anh ta sẽ phải mất đi khoản tiền lớn, nhà chùa cũng chịu tiếng chứ chẳng chơi. Bây giờ nhiều đối tượng phức tạp hay quẩn quanh, một số dụng cụ ở trong chùa cũng bị mất cắp. Bộ lư đồng cũng bị khênh đi khi thầy Huệ Châu mới thắp nhang nữa là. Phật pháp chỉ có hiệu nghiệm với những người biết lắng nghe và thấu hiểu. Vùng này nhà chùa thì chỉ có một cái nhưng nhà tù thì có đến ba, chưa kể các trại giam.

Con nắng chiều rót nhẹ, đến lúc mặt trời lẹ làng trôi đến cuối chân núi và ánh nắng tắt hẳn. Thầy Huệ Châu nghĩ rằng người thanh niên ấy sẽ không trở lại vào hôm nay. Lúc sáng thầy cũng quên hỏi anh ta đi bao lâu, thật là bất cẩn quá. Lúc trời nhập nhoạng, thầy đi cắt sang đường đến quầy bán tạp hóa mua sợi dây xích và ổ khóa. Mọi cửa hiệu ở chợ đều đã dọn hàng chuẩn bị đóng cửa, họ không thể xáo trộn chỗ hàng đằn đống lên nhau để bán cho thầy cái ổ khóa. Thầy Huệ Châu đành phải cuốc bộ đoạn xa hơn, tới quầy bán lẻ thầy mới mua được hàng thì trời cũng đã tối. Thầy xích chiếc xe vào gốc bồ-đề.

Để chắc chắn hơn, thầy bấm đèn pin kiểm tra lần nữa. Khóa đã tra vào sợi xích, đây rồi, nó được mắc vòng quanh cái bánh xe. Thế là ổn! Thầy Huệ Châu tụng kinh rồi đi ngủ. Sớm mai ra, khi mở cửa chùa thầy đã thấy người thanh niên trước cổng. Anh ta vừa bước xuống xe, vẫn khuôn mặt rạng rỡ chắp tay chào thầy kính cẩn. Chiếc xe Jolie lăn bánh, những người ngồi trên xe vẫy tay chào anh ta và gật đầu chào thầy.

- Con xin lỗi thưa thầy! Vì công việc quá nhiều nên con phải làm cho xong, sáng nay con sẽ về huyện dự cuộc họp dưới đó.

- Sao anh không đi cùng với họ?

- Nhà con trái đường, thấy bất tiện nên con chạy xe đến đây.

- Cái xe của anh.

Thầy Huệ Châu nhìn ở gốc bồ-đề, không có chiếc xe nào cả. Chỉ còn lại cái bánh trước cùng sợi xích vấn vào. Cái ổ khóa mới cóng vẫn nằm im thiêm thiếp. Vậy là sự lo lắng của thầy đã thành sự thật, vậy là chiếc xe của anh thanh niên đi theo bọn trộm. Thầy Huệ Châu đứng lặng im, cũng chẳng biết phải nói thế nào với người thanh niên. Trong khi đó người thanh niên đưa mắt nhìn về phía dãy núi cao cao. Lúc này thầy nghĩ anh ta đang cần sự yên tĩnh nên thầy không quấy rầy. Chắc anh ta đang buồn, thầy nghĩ. Ai mất của cũng phải xót, để có tiền mua xe, anh ta cũng phải nhọc nhằn lao động để kiếm tiền. Thầy chép miệng nhìn về phía người thanh niên, mắt anh ta vẫn rạng rỡ và môi cười tươi thắm. Thấy lạ, thầy bèn hỏi.

- Anh nhìn gì thế?

- Con trông chiều.

- Đây là buổi sáng, đang còn rất sớm...

- Nhưng chiều sẽ đến.

- Biết vậy anh trông làm chi?

- Con không có việc gì làm cả.

- Còn cuộc họp?

- Hơn một tiếng nữa cuộc họp mới diễn ra. Con còn thời gian.

Thầy Huệ Châu vào bếp lấy nước pha trà mời khách, người thanh niên vẫn gương mặt bình thản khiến thầy thấy lạ lùng.

- Thật xin lỗi anh quá!

- Con trả tiền sợi xích và ổ khóa cho thầy.

Anh thanh niên cười và rút ví đặt vào tay thầy Huệ Châu món tiền nhỏ. Anh ta uống ly trà rồi hít một hơi thật dài.

- Không khí ở đây thật là trong lành thầy ạ, con sẽ quay lại đây ở chơi vài ngày được không thầy?

- Cửa chùa luôn rộng mở.

- Bây giờ con sẽ bắt xe khách về để họp sau đó con lại đón xe về nhà. Cho con gửi cái bánh xe lại đây. Con sẽ mang theo sợi xích và cái ổ khóa, lần sau con sẽ khóa cái bánh sau, nếu lũ trộm lại lấy xe con còn nguyên bộ bánh lúc đó chỉ cần mua các bộ phận còn lại.

Người thanh niên nói rồi cười rổn rảng, thầy Huệ Châu cũng cười theo.

- Anh lại tính đến chuyện mất xe lần nữa?

- Bao giờ còn kẻ trộm thì còn mất mà thầy.

- Anh không tiếc chiếc xe thật ư?

- Khi con có nó là con chấp nhận mất nó, thầy ạ.

Nói rồi người thanh niên vào điện thắp hương lễ Phật rồi đón chiếc xe khách đi. Thầy Huệ Châu đi quẩn quanh trong chùa đến gần hết một ngày, khi thầy nhìn về phía núi thì thấy mặt trời đỏ tía. Đến tối thì thầy mang cái bánh xe vô cất trong kho của chùa. Vẫn không an tâm, thầy đến quầy tạp hóa mua sợi xích và ổ khóa mang về khóa cái bánh xe vô cái cột sắt trong phòng. Sau đó thầy khóa cửa cẩn thận.

Bẵng đi một thời gian, khi người thanh niên trở lại ở chơi cửa chùa, thầy Huệ Châu dẫn anh ta đến kho để báo rằng cái bánh xe mô-tô được cất cẩn thận ở trong đây. Khi thầy mở cửa, cái bánh xe đã mất, sợi xích và ổ khóa thì còn...

H.H.L

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin