Giản dị tình cha
22:34:00 - 23/08/2020
(PGNĐ) - Đức Phật có dạy: Tâm hiếu là tâm Phật, hành hiếu là hành Phật. Tâm của con người hiếu thảo là tâm của đức Phật, hành động hiếu thảo của con người chính là hành động của đức Phật. Nét đẹp này rộng sâu bao nhiêu, cuộc sống có cơ hội đem lại an bình cho xã hội nhiều bấy nhiêu. Như câu chuyện Giản dị tình cha của cô giáo Trần Thị Thu Thuỷ để lại trong lòng người đọc những nỗi niềm cảm xúc dâng tràn. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Bố tôi cao chưa tới mét sáu. Tôi và em trai cũng theo gien bố, từ bé đến lớn đều là đứa lùn nhất lớp. Chị em tôi nhiều lúc cảm thấy xấu hổ và về điều đó. Còn bố tôi thì lúc nào cũng vậy, chỉ cười rồi dỗ dành chúng tôi.
Bố tôi tính đã hay nói nhiều lại còn là người không thức thời. Những ý kiến của bố tôi thường không nhận được sự quan tâm của chúng tôi.
Năm chúng tôi vào cấp hai, áp lực kinh tế gia đình ngày càng lớn, lúc đó trong làng có người làm xây dựng, bố tôi xin đi làm cùng. Bố rời gia đình rồi, tôi với em trai đều cảm thấy nhẹ cả người. Nhưng bố tôi đã mua ngay một chiếc điện thoại di động cũ, khi rảnh là ông lại gọi điện về ngay. Mẹ tôi bận không có thời gian nói chuyện với bố, thế là ông lại lôi tôi và em trai ra hỏi đủ thứ chuyện.
Sau này mỗi lần ông gọi điện, chị em tôi đều đùn đẩy nhau, hoặc ậm ừ cho qua chuyện. Lúc chúng tôi ở nhà thì bố tôi gọi điện thoại liên tục còn chấp nhận được. Đằng này, tôi đi học trung học ở huyện, bài vở nhiều, thế mà ai ngờ vẫn cứ đều đặn một, hai ngày ông lại gọi điện thoại cho tôi.
Các cuộc điện thoại của bố tôi cuộc nào cũng chỉ một nội dung. Nào là hôm nay ăn gì hả con? Ngủ có được không? Bài vở có vất vả lắm không? Tôi nghe nhiều đến mức cảm thấy phiền phức. Lần nào tôi cũng trả lời ông một cách dấm dẳn.
Thời gian lâu dần, bạn bè đều biết tôi có một ông bố rất hay gọi điện thoại, họ lại còn tỏ ra rất ngưỡng mộ vì điều đó. Tôi tuyệt đối không bao giờ kể với bạn bè hoàn cảnh gia đình mình. Bạn bè tôi đa phần gia đình giàu có, xuất thân nông thôn như tôi rất ít. Tôi không tưởng tượng được sẽ thế nào nếu mọi người biết bố tôi chỉ là một người thợ xây.
Một hôm, tôi đang học trên lớp thì bỗng nhiên bố tôi tìm đến. Tôi chạy ra và nhìn thấy bố tôi đang đứng nép ở cổng trường. Ông mặc chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn nếp gấp. Tôi tỏ ra vô cùng bực tức, nói như hét lên: “Bố đến đây làm gì?”. Bố tôi rất lo sợ, ông nhìn tôi rồi vội vàng giãi bày: “Bố về nhà, đi qua trường, nhớ con quá nên bố ghé vào thăm con một tí thôi”.
Và có lẽ cảm nhận được điều gì đó, bố tôi gượng gạo đưa cho tôi ít tiền rồi ra về. Vừa đi, ông vừa cởi chiếc áo sơ mi cẩn thận bọc kỹ lại cất đi. Tôi nhìn thấy chiếc áo may ô của ông có một chỗ rách rất to trên lưng. Tôi động lòng, đang định gọi bố thì có đứa bạn hỏi: “Ai đến thăm cậu đấy?”. Tôi vội trả lời qua loa lấy lệ rồi chạy đi ngay.
Buổi tối gọi điện về nhà, tôi nổi cáu với bố. Tuy không nói rõ nhưng hình như bố tôi cũng hiểu. Từ đó về sau không thấy bố tôi qua trường, cũng không thấy bố tôi gọi điện thoại thường xuyên nữa. Ảnh mang tính chất minh hoạ
Tháng 8 năm ấy, tôi nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học. Trước khi tựu trường, tôi đi thăm bố. Thời tiết cuối tháng 8 đã qua lập thu nên cũng đỡ nóng bức, nhưng đến được công trường xây dựng nơi bố đang làm thì vẫn cảm nhận từng đợt nóng hầm hập. Những người đang làm việc đều mặc bộ quần áo bảo hộ giống nhau. Người thì xẻ đá, người thì vận chuyển cát và xi măng, người thì đập cốt sắt...!
Tôi không thể biết bố tôi đang ở chỗ nào trên công trường đầy bụi bặm đó. Tôi rụt rè gọi: “Bố ơi!”. Trong những tiếng hỗn tạp của máy xây dựng, chẳng ai nghe được gì. Không còn cách nào khác, tôi gọi điện cho bố. Biết tôi đến, giọng bố đầy vui sướng, ông cố gắng hết sức nói thật to cho tôi biết vị trí ông đang đứng.
Tôi nhìn mãi mới thấy trên một giàn giáo cách chỗ tôi đứng không xa, vóc dáng bố nhỏ nhoi, đang không ngừng khua khua tay ra hiệu. Cái nắng chói chang nơi công trường làm tôi không thể ngước mắt lên nhìn lâu, thế mà bố tôi vẫn đang làm việc ở đó, bé nhỏ giữa công trường đầy nắng gió và bụi bặm.
Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Cả tòa nhà cao như thế, thời tiết nắng nóng như vậy..., lần đầu tiên từ trong sâu thẳm, tôi cảm thấy xót xa cực độ.
Bố tôi trèo xuống khỏi giàn giáo và chạy như bay đến trước mặt tôi, nhìn ông thở hổn hển, nước mắt tôi không thể ngăn nổi, tôi khóc òa lên. Người đàn ông nhỏ bé mà từ trước tới giờ luôn bị tôi coi nhẹ, né tránh, khổ thế nào cũng không một lời ca thán đã bị những giọt nước mắt của tôi làm cho hoảng hốt. Bố liên tục hỏi xem ai đã bắt nạt tôi. Nhìn bộ dạng của bố, tôi cố nín khóc để ông khỏi lo lắng.
Tối hôm đó, trong một quán bình dân, bố tôi gọi rất nhiều đồ ăn. Bố giới thiệu tôi với các chú, các bác cùng làm. Họ đều vô cùng ngưỡng mộ nhìn bố con tôi. Lúc đó, người bố vốn thấp bé của tôi bỗng vụt cao lớn hơn bao giờ hết. Tôi cảm nhận rõ sự tự hào trong từng lời nói và cử chỉ của bố. Bố kéo tay tôi, nghèn nghẹn: “Con gái, con đã khiến bố vô cùng tự hào về con!”. Mắt tôi nhòe lệ.
Các chú, các bác xúm lại bảo tôi sau này nhớ phải hiếu thuận với bố. Nói chuyện với các bác, các chú, tôi mới biết người đàn ông nhỏ bé ấy, để có được tiền đóng học phí cho tôi và em trai, ông đã sẵn sàng làm tất cả những gì mà người khác không muốn làm, những việc người khác thấy nguy hiểm. Bữa cơm kết thúc, các bạn bè của bố dần cũng về nghỉ ngơi.
Bố tôi dắt tay tôi đến một phòng nghỉ đã đặt trước. Ông kiểm tra đi kiểm tra lại xem đệm giường có thoải mái không và dặn tôi nhanh chóng nghỉ ngơi cho khỏi mệt.
Tôi đưa cho bố bộ quần áo mẹ đã chuẩn bị sẵn, bảo bố thay rồi nằm nghỉ một lúc. Bố tôi đồng ý, bảo sẽ nằm nghỉ một chút thôi, nhưng chưa đầy mười phút bố đã ngủ say lắm. Tôi giặt bộ quần áo bố thay ra. Những đợt nước xối xả dường như cũng không gột sạch nổi từng lớp bụi công trường bám dày trên bộ quần áo của bố.
Đêm về khuya, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say nồng. Tôi ngồi bên giường nhìn bố đang ngủ ngon lành. Người đàn ông mà chúng tôi vẫn luôn khó chịu ấy, trên nét mặt như vẫn đọng lại niềm tự hào, mãn nguyện. Lòng tôi chợt lắng lại, nước mắt hoen mi, tôi nghẹn ngào: "Bố ơi, con yêu Bố...!" Trần Thị Thu Thuỷ
|
- Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
Thiền học Luy Lâu không còn, và nên không còn được hiểu là khởi nguyên của Thiền học Việt Nam, mà là suối nguồn của Thiền học Việt Nam. Có lẽ Phật giáo Việt Nam cần trở về cội nguồn của Luy Lâu và Yên Tử để tìm thấy mình và bắt gặp lại niềm tin và tự hào lịch sử trước khi có thể mở ra hướng phát triển cho hiện tại.
- Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
"Nói đến cuộc sống là vô biên không thể kể xiết nào là vui buồn, khổ đau, hạnh phúc, mệt nhọc, sung sướng… nhưng điều tất yếu là ta phải biết nhận diện nó, để rồi chuyển hoá nó thì tự nhiên cuộc sống trở nên có ý nghĩa hơn, thong dong hơn, đừng nói gì đến “Mỗi lần nêu ra một lần mới”. Ví như ban nãy tôi đang đứng giữa trời đất đưa tay chỉ bầy chim én bay lượn trên cao, tay vừa đưa lên thì chúng đã bay xa. Cho nên mỗi chúng ta đừng vội vàng đi tìm cầu mà hãy trân quý cuộc sống trong hiện tại cho thật thi vị nhiệm mầu". (Trích Tâm quán tình người, Thích Pháp Bảo)
- Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
Trong các loài hoa báo xuân thì mai là người gõ cửa, khi chỉ mới vào độ đầu tháng Mười một âm lịch đã thấy lác đác những nụ mầm bật lên, e ấp trong gió đông còn đang xám xịt giữa cô liêu rét buốt, ẩm ướt mưa phùn. Nhưng, phải đợi đến tận những ngày cuối tháng Chạp, mai mới ủ đủ nhựa cho một đợt mãn khai đón Tết đến, xuân về.
- Đôi dòng xúc cảm
Từng lời, từng câu, từng chữ trong bài: Đôi dòng xúc cảm của tác giả Minh Hà đều chất chứa biết bao tình cảm thiêng liêng của người viết. Nó dường như mang nặng trong lòng của những người con Phật về bốn ân to lớn trong đời sống của mình, đó là ân Quốc gia, xã hội; ân Sư trưởng; ân phụ mẫu và ân vạn loại chúng sinh. Từ đây, tác giả đã bước chân vào con đường đạo, từ bỏ mọi danh lợi thế gian, sống một đời sống phạm hạnh, tri túc thường lạc, với mong muốn giản dị là đem lại sự an vui và hạnh phúc mọi người.
- 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
- Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
Có một ngôi chùa, nhân vì thờ một xâu chuỗi Phật Tổ từng đeo mà nổi tiếng.
- Em nên đi tu hay lấy chồng?
Dù em là ai đi chăng nữa, nhưng trong em luôn có tâm thiện, sống có đạo đức thì đó chính là mình có hiếu với bố mẹ rồi. Nói chung, việc báo hiếu nó biểu hiện dưới nhiều hình thức khác nhau em ạ. Chứ không phải đi tu là bất hiếu, và lập gia đình là có hiếu đâu em nhé.
- Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
Trong diễn văn của Chủ tịch nước Cộng Hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam Nguyễn Minh Triết tại buổi khai mạc Đại lễ Phật Đản Liên Hợp Quốc 2008 tại Trung tâm Hội nghị quốc gia Mỹ Đình Hà Nội, sáng ngày 14.5.2008 đã khẳng định:
- Bình an giữa cuộc đời
Bình yên không có nghĩa là đi đến một nơi không có tiếng ồn, không có khó khăn, không cực nhọc. Bình yên là giữa một không gian yên ả, thanh bình, chỉ có tiếng chuông chùa buông trong thinh không làm tâm ta tĩnh lặng, dễ chịu. Bình yên là khi ta biết tìm về với Phật, tìm về nương náu dưới ngôi Tam Bảo để tu thân hành thiện, để cho cuộc đời mình sống có ý nghĩa hơn.
- Ăn và Đạo Pháp
Ăn cũng là một giải pháp của tiến hoá trong mục đích duy trì sự tuôn chảy của dòng sông sự sống vô hình, bằng cách các sinh vật phải chiếm đoạt sinh-khối của nhau để duy trì cuộc sống. Hiện tượng này tạo thành khái niệm sinh học về "chuỗi thức ăn" hoặc "tháp thức ăn" trong sinh quyển . Ăn là hiện tượng tự nhiên như nó là, ăn là một điều-kiện-tính của tồn sinh và ăn đã điều-kiện-hoá sự tồn sinh của mọi cá thể, mọi loài sinh vật.
|