Chi tiết tin tức

Tản mạn cuối tuần: Nối vòng tay xây đời hòa bình...

22:20:00 - 05/04/2015
(PGNĐ) -  Bốn mươi năm hòa bình, tiếng súng im hơi - người ta giật mình thấy thời gian đi nhanh quá. Mới ngày nào còn là những cô cậu nhỏ tuổi đôi mươi ngơ ngác nhìn đất nước đầu tiên được khoác lên mình tấm áo hòa bình mà bây giờ họ đã trở thành những người ngóng trông lớp trẻ đang say bước đến tương lai như mình ngày xưa ấy - cái ngày bài hát Nối vòng tay lớn được hát vang khắp nơi...

 

noi vong tay.jpg
Vì tất cả là anh em... - Ảnh minh họa

Nối vòng tay lớn thể hiện sự ước mơ, sự khao khát hòa bình đến tột độ của lớp người trẻ thời bấy giờ. Những đau thương mất mát người ta phải đối mặt hàng ngày. Tiếng cầu kinh cho con cái xông pha vào lửa đạn được trở về với mẹ. Người mẹ già mong một lần được ôm con vào vòng tay của mẹ. Dù vòng tay mẹ như thế nào đi nữa cũng ấm hơn trong cơn bão lũ trong chiến tranh.

Nối vòng tay lớn là bài hát không mang tính phân biệt anh em. Dù ở nơi đâu vẫn là anh em. Từ Bắc vào Nam, từ Hà Nội đến Mũi Cà Mau, từ thành phố đến quê nghèo, từ núi cao đến biển rộng…, mọi người đều là anh em giống Lạc Hồng. Hãy cùng nắm tay nhau hát ca ngợi hòa bình. Cùng nhau nắm chặt tay nhau hân hoan nhìn vào mắt nhau, cùng nhau mỉm cười cho ngày đầu tiên gặp lại nhau. Mừng quá ! Lâu lắm mới có ngày bình yên. Lâu lắm ngày cha con được gặp nhau. Mừng mừng tủi tủi mẹ nắm lấy vai con trai… Và nước mắt dàn dụa, vì hòa bình, vì sum họp.

Trịnh cũng như hàng triệu người trẻ thời ấy yêu tha thiết nhưng không bi lụy hòa bình. Một lần được hát ca, một lần được rong ruổi dưới bầu trời bình an có mây trời trong xanh, có nắng vàng thong thả nhỏ giọt vào thinh không, một lần được cười hết sức cùng nắm tay chúng bạn.

Tuổi trẻ bấy giờ hăng say đi xây dựng quê hương bằng nhiều phương cách không kể khổ nhọc. Bằng chứng năm 1977 bao nhiêu thanh niên tình nguyện vào lực lượng thanh niên xung phong đi xây dựng kinh tế mới. Mới hôm qua là cô gái Sài Gòn mà nay biết chặt cây làm nhà cho bà con đi xây dựng kinh tế, biết đắp đập, biết đào kinh… không ngại gian khổ, khó khăn, gian nan vất vả. Họ băng qua suối, leo vào rừng và vô tình những viên đạn chưa nổ đã phát nổ. Họ đã ra đi không oán hận. Những bạn bè không hề chùn bước. Đó là sự nối vòng tay lớn của thanh niên thời ấy.

Họ là những người dân quê trở về đất nhà khai hóa trở lại. Những thiếu thốn không ngăn cản được bước tiến của người nông dân: không có cơ khí nông nghiệp, hạt giống hạn chế, thuốc sâu, phân bón giá cao như vàng, nắng gió ngược mùa… và người ta vẫn lầm lũi cày cấy. Hạt gạo khi ấy là hạt ngọc. Đó là sự nối vòng tay lớn thầm lặng của người nông dân.

Có ai thấy người Việt thời bấy giờ là một khối nắm tay vững chắc vì mừng hòa bình, vì xây dựng lại đất nước sau chiến tranh.

Kim Dung

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin