Chi tiết tin tức

Đôi dòng xúc cảm

21:59:00 - 01/10/2014
(PGNĐ) -  Từng lời, từng câu, từng chữ trong bài: Đôi dòng xúc cảm của tác giả Minh Hà đều chất chứa biết bao tình cảm thiêng liêng của người viết. Nó dường như mang nặng trong lòng của những người con Phật về bốn ân to lớn trong đời sống của mình, đó là ân Quốc gia, xã hội; ân Sư trưởng; ân phụ mẫu và ân vạn loại chúng sinh. Từ đây, tác giả đã bước chân vào con đường đạo, từ bỏ mọi danh lợi thế gian, sống một đời sống phạm hạnh, tri túc thường lạc, với mong muốn giản dị là đem lại sự an vui và hạnh phúc mọi người.

Một buổi sớm mùa thu mát mẻ, ánh trăng vàng thao thức trên bầu trời cao rộng chưa chịu ẩn trú, bóng tối vẫn còn giăng mắc khắp không gian, những giọt sương mai còn đọng lại trên từng hàng cây ngọn cỏ, dòng nước dưới cầu Đen lững lờ trôi theo gió nhẹ, riêng phố phường Hà Nội vẫn ngủ im lìm trong cái e ấp se lạnh của tiết thu…Ngày ấy, tôi ra đi.

Không ai đưa tiễn bước chân tôi. Tôi đi về một phương trời xa xôi, ở nơi ấy tôi không còn nhìn thấy cái huyên náo, tấp nập của phố phường Hà Nội, không còn gặp lại Thầy tôi, ba mẹ tôi, đồng nghiệp của tôi, những em học sinh thân yêu của tôi và tất cả những người yêu thương tôi…Ở phương trời ấy, tôi cũng không thể về thăm quê hương Tích Giang - nơi chôn rau cắt rốn của tôi, tôi cũng không thể về thăm ngôi chùa bên dòng sông Tích thơ mộng đã gắn bó với tôi một khoảng thời gian dài nơi có Thầy, tôi cũng không thể về thăm căn nhà nhỏ đã che chở cho tôi trong suốt 24 năm qua nơi có cha, có mẹ, có em gái tôi, tôi cũng không thể về thăm cảnh chùa Mỗ Lao, về thăm mái trường Lê Lợi đang ngày một đổi thay…Vì thế, cho tôi được gửi lại nơi đây tất cả trái tim mình, tất cả nỗi nhớ, niềm thương để ra đi. Tôi đi theo con đường của Đức Thích Ca Mâu Ni, đi theo tiếng gọi của Bồ Đề tâm, của trí tuệ Bát Nhã.

Nếu một ngày có nhân duyên được biết đến Phật, bạn sẽ hiểu tôi. Khi hiểu tôi rồi xin đừng thương cảm tôi, đừng tiếc nuối tuổi xuân của tôi, sự nghiệp của tôi. Tôi đã buông xả tất cả rồi! Nếu có thể trao lại cho bạn tấm bằng Đại Học thủ khoa của tôi, thẻ Đảng viên của tôi, nghề nghiệp của tôi thì tôi cũng sẵn lòng dâng tặng bạn. Trước đây, tôi cứ nghĩ do sự nỗ lực hết mình nên tự thân tôi đã đạt được những thành quả tốt đẹp trên con đường học vấn: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Trải qua bao kì thi gây cấn, bao đêm dùi mài kinh sử bên ngọn đèn học để đền đáp công ơn sinh thành của cha mẹ tôi luôn thấm thía:

                        "Công cha như núi Thái Sơn

                Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra".

  Nhưng bây giờ khi biết về Luật Nhân - Quả trong Đạo Phật, tôi lại nghĩ đó là nhờ sự gia hộ của Phật, là quả lành mà tôi nhận được khi tôi đã gieo nhân lành ở kiếp trước. Tôi sẵn sàng cho bạn tất cả nếu những thứ đó giúp bạn mưu sinh trong vòng xoáy của dòng đời thế tục. Tôi không ngu ngốc, cũng không ngớ ngẩn, không dại dột, cũng không nuối tiếc … Vì thế xin đừng phỉ báng tôi, đừng cười tôi, đừng chế nhạo tôi! Mỗi người có một con đường riêng và tôi chọn con đường ấy. Tôi phải đi để đền đáp bốn ân sâu của: Chư Phật, Chư Tổ, Cha và Mẹ... Tôi muốn bạn giúp tôi gửi lại những lời tri ân này tới những ân nhân của tôi:

“Con xin được niệm ơn Quốc gia, xã hội , cảm ơn vạn hữu muôn loài đã cho con được biết đến Phật! Con tạ ơn Thầy Tổ đã soi đường cho con! Con tạ ơn tất cả các Thầy, các bác là những người đi trước đã cho con động lực để con vững tâm tiến bước vào đạo. Ân nghĩa này con xin ghi lòng tạc dạ!

 Thầy ơi! Con xin được sám hối vì con ra đi mà không trở về lễ Phật, lễ Tổ, lễ Thầy. Con nhớ lắm những điều Thầy đã ân cần dạy bảo con. Con nhớ lắm dáng Thầy cuốc đất, tưới rau dưới chiều hè nóng bức. Mồ hôi lấm tấm thấm qua tấm Pháp vàng, Thầy vẫn hàng ngày hóa độ chúng sinh. Ngày con tìm về, khi đó cho con được sụp lạy tri ân Người.

Cha Mẹ ơi! Xin đừng khóc vì con, đừng vì con mà hao gầy tấm thân khắc khổ. Con nhớ bóng dáng cha đã bao lần một mình oằn lưng kéo xe lúa đầy dưới nắng hạ để làm ra hạt gạo nuôi con. Con nhớ nhất đôi mắt mẹ hiền từ nhìn con mỗi lúc con đi xa. Con cầu mong ngày trở về, con vẫn còn có Mẹ, có Cha.

Đồng nghiệp ơi! Hãy giúp tôi tiếp tục sự nghiệp còn dang dở, giúp tôi gieo trồng, vun xới và nâng đỡ những búp xanh học trò của mái trường Lê Lợi. Hãy thương yêu các em bằng cái tâm của một nhà giáo, trau dồi kiến thức và nhân cách để các em trở thành những công dân toàn cầu thực sự, đáp ứng kì vọng của UBNDTP Hà Nội”.

Còn bạn, nếu một ngày cảm thấy như tôi, suy nghĩ như tôi, mong muốn như tôi, thì hãy đi theo con đường tôi đã chọn. Nếu lúc đó có thể giúp bạn, tôi sẽ giúp, sẽ che chở cho bạn giống như mọi người che chở cho tôi lúc này.

          Phố phường Hà Nội từ nay vắng bóng một người, ngôi nhà giáo dục Lê Lợi cũng thiếu vắng một giáo viên, sân chùa Mỗ Lao cũng vắng bóng một Phật tử, lớp học Giáo Lý cũng trống chỗ một người…Nhưng tôi phải đi rồi, tôi chợt nhớ tới câu thơ của Nguyễn Đình Thi:

                            " Người ra đi đầu không ngoảnh lại

                             Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy".

 Nếu nhớ tôi thì xin hãy cầu nguyện cho tôi ra đi được bình an, tu học được tinh tấn. Tôi cũng xin được gửi lời tri ân sâu sắc tới tất cả những ai đã quan tâm, che chở, yêu thương, giúp đỡ tôi những ngày tháng qua! Ở nơi ấy, tôi xin được nguyện cầu cho hết thảy lượt quý vị được mạnh khỏe - thành đạt - hạnh phúc - bình an! Trên con đường tu tập, nếu có được công đức gì tôi cũng xin được hồi hướng cho tất cả pháp giới chúng sinh đều trọn thành Phật đạo. Tôi muốn sống như lời bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:

"Sống trên đời sống cần có một tấm lòng

Để làm gì, em biết không?

Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi".

 

Bình luận
  • Bởi: Thích Hạnh Từ (02-10-2014 10:50:53 AM)

    Cảm ơn Tác Giả Minh Hà đã đóng góp tâm tư tình cảm mà của những người xuất gia từ lâu rất muốn được chia sẻ. Cha, mẹ luôn là những người tuyệt vời nhất bởi thế cá nhân con thấy rằng dù xuất gia hay không xuất gia ta luôn lấy chữ "Hiếu" làm đầu, chữ "Tâm" làm gốc. Cứ nghĩ lại việc khi ấu thơ ta ốm đau cha mẹ khóc thương và lo lắng là ta đã đủ hiểu Cha, mẹ có thể làm tất cả để hy sinh vì con. Hạnh Từ hiểu và cũng đồng cảm cùng tác giả bởi cũng có quá khứ rất khó khăn, nhưng cái bây giờ tôi hiểu ra rằng, "cảm ơn khó khăn để cho tôi hiểu và biết dung hòa cuộc sống với mọi tầng lớp trong xã hội này" - Một bài viết làm gợi tôi có những cảm xúc ấu thơ ùa về và cảm thấy chúng ta tu ở đây là để biết yêu thương chia sẻ và quan tâm lẫn nhau...chỉ thế thôi, có lẽ cũng đã thấy an lạc và tràn yêu thương trong tâm ta rồi!!!
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin