Chi tiết tin tức Chú cún con hiếu thảo 17:17:47 - 24/07/2013
(PGNĐ) - (PGVN)Cún nhìn sư ông rồi nhìn vào hộp gỗ nhỏ, cún dùng tay phải chỉ vào bông hồng đỏ thắm. Sư ông mỉn cười và đưa bông hồng đỏ vào miệng cún, cún ngậm khẽ và tặng mẹ - mẹ cún xúc động, hai hàng nước mắt rơi nhiều hơn.
Chuyện kể rằng, tại một ngôi chùa lớn có rất nhiều phật tử thiện nam, tín nữ từ nhiều nơi và nhiều thành phần khác nhau đến ngôi chùa này vì có vị Hòa thượng viện chủ đầy đủ đạo hạnh giới đức. Hòa thượng là một bậc chân tu mẫu mực và các đệ tử của Ngài cũng là những vị hội tụ đầy đủ oai nghi giới hạnh, hôm đó là ngày lễ Vu lan - khách thập phương đổ về chùa rất đông, người thắp nhang - người cài hoa hồng trắng rồi hoa hồng đỏ, đâu đó có những giọt nước mắt thấy quặn lòng xót xa. Dòng người về chùa mỗi lúc mỗi đông, bên ngoài chính điện là khoảng sân lớn dành cho khách tham quan và ngắm khung cảnh thiền môn thanh tịnh, ít ai để ý hay thấy có hai mẹ con nhà cún đang nằm ở một góc cây Bồ Đề (cây Bồ Đề cao lớn) - hai mẹ con nhà cún có bộ lông trắng vàng rất đẹp, cả cún mẹ và con rất hiền lành. Cún con hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao hôm nay chùa sư ông có nhiều người đến thăm vậy?” Cún mẹ trả lời: “Hôm nay là ngày lễ Vu lan” Cún con ngây thơ hỏi: “Vu lan là gì hả mẹ?” “Vu lan là ngày lễ báo hiếu cha mẹ, cho dù cha mẹ còn hay mất!” “Vậy hôm nay con báo hiếu đến mẹ phải không ạ?”
Cún mẹ rớt nước mắt và liếm mặt con trai mình, cún con không hiểu vì sao mẹ khóc, nó nũng nịu và nằm gác trên cổ mẹ, nó nhìn dòng người qua lại thì thấy sao có người cài hoa hồng trắng trên áo nhưng có người lại cài hoa hồng đỏ? Cún thiếp đi từ lúc nào không biết - ừ phải thôi cún con mới hơn một tuổi, cái tuổi ăn tuổi ngủ của trẻ thơ là vậy. Cún mồ côi cha khi cún được hai tháng tuổi, ngày cha mất do một tai nạn giao thông, người ta không biết rằng lúc đó cha cún đang đi kiếm đồ ăn cho cún… Vậy là bao nhiêu tình thương của cha đã mất đi, mẹ cún đau buồn rất nhiều, vượt qua nỗi khổ niềm đau thiếu vắng chỗ dựa tinh thần, hữu duyên đưa đẩy thế nào mà mẹ cún đã đi đến chùa của Sư ông để nương tựa, cốt là vì lo cho cún con là chính. Một năm qua, mẹ con cún có phúc duyên được sư ông cưu mang và các vị cư sĩ tại bổn tự cho ăn uống (hai mẹ con cún ăn chay) và nuôi nấng tử tế, cún mỗi ngày mỗi lớn và đẹp hơn. Ngày nắng cũng như mưa, sáng sớm cũng như chiều tối - cún luôn bên cạnh sư ông để nghe sư ông giảng pháp và chỉ bảo về ý nghĩa sống nhân bản đạo đức theo giáo lý Phật đà. Hai mẹ con cún rất ngoan, không bao giờ sủa um sùm làm cho mọi người hoảng sợ (như những con cún hung dữ), vì vậy ai cũng qúy mến mẹ con cún. Cún thương sư ông rất nhiều - vì những tháng ngày sống bênh cạnh vị đạo đức đã hun đúc cho cún ước nguyện muốn được xuất gia nếu như sau này cún được làm người. Đến giờ thuyết giảng về ý nghĩa và ngày lễ Vu lan, mọi người ngồi chật kín chính điện, mẹ cún đánh thức cún dậy và hai mẹ con đi vào chính điện rồi nằm gọn bên hông cửa và chăm chú lắng nghe giảng sư diễn giải về ý nghĩa Vu lan Bồn. Lời pháp thoại Vu lan Bồn như suối nguồn bất tử về tình mẫu tử đã khiến nhiều phật tử rớt nước mắt và có cả những tiếng khóc rưng rức nghẹn ngào…, Mẹ cún khóc - cún nhìn mẹ mà rơm rớm nước mắt, bỗng nhiên Mẹ cún quay lại phía sau vì mẹ cún biết có bóng của sư ông do ánh nắng chiếu vào. Sư ông thấy hai hàng nước mắt của mẹ cún, sư ông vỗ nhẹ vào đầu cún với ý nói cún đi theo sư ông về phòng. Hai mẹ con cún theo sư ông về phòng, sư ông mở hộp gỗ nhỏ có ba bông hoa hồng, một bông mầu trắng, bông mầu hồng và một bông mầu vàng. Mẹ cún hiểu ý sư ông, còn cún tiến lại gần sư ông rồi cún gập đầu ba cái tạ ơn sư ông, sau đó cún gập đầu tiếp ba cái tạ ơn mẹ, trên tay sư ông cầm hộp gỗ đưa trước mặt cún và nói: “Phúc Tự, con hãy chọn một bông hoa để tặng mẹ nhân ngày Vu lan Bồn”. Cún nhìn sư ông rồi nhìn vào hộp gỗ nhỏ, cún dùng tay phải chỉ vào bông hồng đỏ thắm. Sư ông mỉn cười và đưa bông hồng đỏ vào miệng cún, cún ngậm khẽ và tặng mẹ - mẹ cún xúc động rồi hai hàng nước mắt rơi nhiều hơn. Sư ông chứng kiến thấy hạnh phúc nhưng cũng nghẹn lòng khi sư ông mồ côi cha, mẹ từ nhỏ…, cún con chọn thêm hai bồng hồng trắng và vàng tặng mẹ luôn. Sư ông hơi bất ngờ - nhưng sau đó sư ông hiểu ý của Phúc Tự là “con đã mất cha - sau này con mất mẹ, nhưng cha mẹ mãi hiện hữu mãi trong Tâm - Thân - Ý của con. Bất kì kiếp nào trong hoàn cảnh nào con luôn muốn báo đáp công ơn của Cha Mẹ bằng chính con đường Phật Pháp”. Chợt nghĩ, con vật còn có tình thương mẫu tử, trong khi được làm người đã khó, được làm người biết đến Phật pháp đã khó. Vậy mà,... Long Thiên Tuệ
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |