Chi tiết tin tức Tuyển tập10 bài – Tình Tự Quê Hương (02) 07:02:00 - 27/12/2014
Miền Trung Quê Hương Tôi – 1 Tháng 7 - 2004
Quê hương tôi đó ở Miền Trung Đồng ruộng vắt ngang núi chập chùng Đất xéo lưng đèo ven biển cả An lành san sẻ, khổ chia chung
Miền Trung sỏi đá lượn quanh đèo Tình tự đeo lòng dạ đẳng đeo Ẩn nét thùy dương miền cát trắng Phong ba chẳng động đá đưa vèo
Miền Trung tôi đó tự xưa nay Hùng dũng hiên ngang chẳng đổi thay Góp sức huy hoàng trang sử Việt Nam nhi nữ kiệt nước non này
Miền Trung tôi đó nói sao vừa Lối dọc đường ngang lối dọc dừa Khai mở từ thời khai mở nước Miền Trung nước Việt trung trinh chưa
Ai về thăm lại đất Miền Trung Gởi nhớ giùm tôi nhớ lạ lùng Nhớ những đường làng quanh xóm nhỏ Nhớ thuở chia xa nhớ lạ lùng
Miền Trung gió nắng lộng thùy dương Đèo Cả giăng ngang mắc đoạn đường Đèo Hải Vân xanh mây nước biếc Đi về vương vấn những yêu thương.
Miền Nam Quê Hương Tôi – 1 Tháng 7 - 2004
Đất nước Miền Nam nước Việt tôi Ba trăm năm sử đã lên ngôi Viễn đông hòn ngọc luôn tô thắm Nét đẹp Miền Nam mãi đắp bồi
Miền Nam trù phú rộng phì nhiêu Bản chất người Nam thật đáng yêu Lúa nắng cò bay chim mỏi cánh Dân tình chan chứa mãi nâng niu
Miền Nam tôi đó dáng yêu kiều Mỗi bước đi về mỗi mến yêu Như Cửu Long giang hòa chín khúc Sài Gòn-Lục Tỉnh tựa tranh thêu
Miền Nam tôi đó thật an lành Như lúa mộng vàng dệt mạ xanh Như mạ xanh non chờ lúa nắng Như trăng chờ gió gió trăng thanh
Tôi thương nhớ lắm Miền Nam ơi Nhớ nhịp cầu tre tiếng đệm lời Nhớ nước đưa đò, đưa mái đẩy Sông Tiền sông Hậu sóng đầy vơi
Tôi đâu có hát Miền Nam tôi Tuyệt tác tình ca, ca hát rồi Hòa tiếng cung đàn reo khúc nhạc Như cau thêm thắm vị trầu vôi.
Cao Nguyên, Quê Hương Tôi Tháng 7 - 2004
Quê hương tôi đó, ở Cao Nguyên Núi thẳm rừng sâu thật diễm huyền Suối vắng ven đồi reo róc rách Đêm thanh gió lộng nhạc thần tiên
Mỗi sáng ra truông trồng tỉa chè Xuống lên vốc nước cạnh lòng khe Chiều về đon đả vai gùi gánh Nếp sống bình yên sướng quá hè
Cao Nguyên như tóc mẹ bềnh bồng Gió lộng Trường Sơn bạt Biển Đông Những thuở thanh bình, thêu gấm ngọc Những khi nguy biến, tựa như đồng
Tôi đã ra đi khắp mọi miền Hỏi đâu đẹp nhất, ấy Cao Nguyên Bởi tôi có mặt từ nơi ấy Hơn nữa, ít hơn thua não phiền
Nhà tôi nho nhỏ cạnh lưng đồi Có mẹ và em, hàng xóm thôi Từ giã tôi đi từ thuở ấy Nhưng tôi vẫn nhớ mãi trong đời
Quê tôi xa lắm, tận Cao Nguyên Tóc mẹ bạc phơ trắng núi rừng Tôi đã phiêu du đời viễn mộng Nhưng tôi còn nhớ mãi Cao Nguyên.
Trung Du, Quê Hương Tôi Tháng 7 - 2004
Quê hương tôi đó, ở Trung Du Những Bản Làng chen sương khói mù Nương rẩy ngô khoai đời ấp ủ Núi rừng reo khúc nhạc thiên thu
Nhạc rừng khuya khoắt giữa Trung Du Bếp lửa hồng bay vợn khói mù Tình tự vấn vương hồng bếp lửa Tình người theo gió lộng vi vu
Trung Du đẹp lắm quê hương tôi Rừng thẳm lan xa quyện núi đồi Có mấy nai vàng bên suối bạc Ngẩn ngơ nhìn ngắm những xa xôi
Tôi ở Trung Du ai có e Miền Xuôi, Miền Ngược, khác chi hè Mỗi khi thoảng nhớ về đâu đó Thì nhớ Trung Du lắm đó nghe
Ai về thăm lại xứ Trung Du Nhắn gởi giùm tôi, cho dẫu dù Lãng bạc trường đời phơi gió bụi Nhưng tôi còn nhớ mãi Trung Du
Tôi sống Trung Du thuở ấu thơ Ra đi từ đó đến bây giờ Lâu lâu một chuyến về thăm vội Ôm mộng cuối đời, tôi vẫn mơ.
Đảo, Hòn xa vắng đó, Quê Tôi Tháng 7 - 2004
Ở Hòn, ở Đảo, đó quê tôi Biển nước mênh mông lượn sóng nhồi Sóng nước hong đời hơi biển mặn Nên tôi nói tiếng khác hơn người
Sớm mai đón nắng rạng vừng đông Ánh nắng tỏa lan chiếu bụi hồng Đưa bóng thiều quang soi biển nắng Đảo Hòn xa hút giữa non sông
Người dân ở Đảo sống đơn sơ Như nước tự nhiên vỗ bến bờ Dù những lúc trời yên gió lặng Đảo vẫn ôm Hòn sống biển mơ
Mấy bờ mấy bến một thuyền đưa Đưa đẩy về đâu mấy cũng vừa Sóng nước vặn mình đưa mái đẩy Đảo đưa Hòn đẩy thấy thương chưa
Đảo xa Hòn vắng mỗi chiều về Khép lại bến bờ sóng nhấp nhô Chỉ có Hòn xa kêu Đảo vắng Vang vang tiếng sóng vỗ muôn bề
Ai về thăm lại Đảo, Hòn xa Quê cũ tình xưa vẫn đậm đà Dù đã xa rồi tôi vẫn nhớ Như Hòn nhớ Đảo, nhớ tình ta.
Xin Nguyện Làm người Nước Việt Nam Tháng 7 - 2004
Tôi chỉ là người nước Việt Nam Ngàn năm tọa thị tại phương nam Đông tây thầm bảo cùng phương bắc Nể mặt phi thường nước Việt Nam
Tôi chỉ là người nước Việt thôi Năm ngàn năm trước đến nay rồi Núi sông một dãy liền sông núi Lấp biển dời non, chẳng đổi dời
Việt Nam tổ quốc quê hương tôi Thời thế thế thời dẫu đổi ngôi Lịch sử năm ngàn không biến đổi Truyền trao thế hệ mãi tô bồi
Chữ “S” cong cong vịnh cơ đồ Miền Bắc khai nguyên thuở dựng cờ Lần kéo về Nam, Trung chính giữa Tình Nam Trung Bắc đẹp như mơ
Kiếp sau nếu có được làm người Tiếng khóc quên đi cất tiếng cười Nở nụ cười vang thay tiếng khóc Cho người nước Việt mãi xinh tươi
Ngước mặt ngẩng đầu sống dọc ngang Cho hay con cháu giống da vàng Kiếp sau nếu được làm người nữa Xin nguyện làm người nước Việt Nam.
Non Nước Việt Nam, Non Nước Tôi Tháng 7 - 2004
Từ thuở Long Quân tuyên phất cờ Trăm con một bọc mẹ Âu Cơ Hùng Vương mở nước con giữ nước Chữ “S” hình cong vững bến bờ
Tổ quốc Việt Nam thật mến yêu Cầu tre lắt lẻo nhịp cầu kiều Đò ngang đò dọc non liền nước Cẩm tú giang sơn thật mỹ miều
Quê hương một dãy kết ba miền Sông núi muôn đời của Tổ Tiên Uống nước nhớ nguồn cây nhớ cội Ngàn năm rạng rỡ giống Rồng Tiên
Từ ngàn năm trước đến ngàn sau Tuế nguyệt phong sương dẫu đổi màu Máu đỏ da vàng không biến đổi Việt Nam muôn thuở mãi cho nhau
Từ Nam Quan đến mũi Cà Mau Non nước nước non quyện một màu Đồi núi đồng bằng ra biển cả Kết tinh thành nước Việt minh châu
Non nước Việt Nam non nước tôi Nước non non nước bốn phương trời Nước non vang vọng hồn non nước Non nước này là non nước tôi.
Miền Bắc quê hương tôi Tháng 7-2005
Miền Bắc quê hương tôi Từ thuở khai sinh, đã núi rừng hùng vĩ Từ thuở nằm nôi, đã giòng giống Tiên Rồng Đầu gối Trường Sơn, chân duỗi Biển Đông Gắn bó, keo sơn, hy sinh, chịu đựng Bắc, sáu tỉnh địa đầu, núi rừng gió lộng Nam, vùng đất phì nhiêu, rộng mộ thênh thang Dân quê tôi, phải nặng gánh giang san Người quê tôi, phải đội trời đạp đất Miền Bắc quê hương tôi Mang tiết tháo tự muôn đời, bất khuất Vác trung trinh tự muôn thuở, kiêu hùng Gìn ngàn xưa, để giữ đến vô cùng Luyện gai góc, để rèn gương son sắt Luôn đi đầu nên trả giá quá đắt Ghì kỷ cương nên đến lại về sau Thuyền ngược xuôi, vững tay lái con tàu Vượt bão táp, miễn về sông bến cũ Miền Bắc quê hương tôi Là cái nôi, đầu đời nhắn nhủ Là văn vật, kiều diễm đan thanh Là khai nguyên, vóc dáng tinh anh Tự nguồn gốc và truyền trao thế hệ Miền Ngược, Miền Xuôi, đi về không dễ Đá tảng, hòn chồng, lăn lóc nhiêu khê Năm ngàn năm, vẫn nguyên vẹn ước thề Cho non nước vẫn đời đời, muôn thuở Miền Bắc quê hương tôi Mang điệu hát bi ai, làm sao không nhớ Mang lời ca hoành tráng, làm sao không thương Nên đi đâu, dù cách mấy đoạn đường Nhớ Việt Nam, là nhớ cái nôi dân tộc Cả Việt Bắc, là núi rừng đổ dốc Cả Trung Du, là đèo kéo điệp trùng Chạy về xuôi, cuối lưu vực sông Hồng Ra tận biển, cho bềnh bồng sóng nước Miền Bắc quê hương tôi Hùng dũng, hiên ngang, quân thù khiếp phục Khí tiết đường đường, muôn thuở soi chung Lẫm liệt, hy sinh, chịu đựng tới cùng Tiếp nối huy hoàng, rạng danh kim cổ Miền Bắc ơi, quê hương tôi từ độ Thuở khơi dòng, khai mở non sông Nên đi đâu, lòng luôn nhớ dặn lòng Thương cho những con người, ngàn năm văn vật Miền Bắc quê hương tôi Gian khó oằn vai, chung lưng đấu cật Sông núi hiểm nghèo, chống đỡ lầm than Đất nước hồn thiêng, ngang dọc dọc ngang Nhưng rất chân tình, và giàu lòng mẫn cảm Tiếng hát xa đưa, câu hò tản mạn Khúc nhạc muôn đời, tình tự yêu thương Ta mang tiếng hát lên đường Ai người Miền Bắc quê hương của mình Thương nhau như bóng thương hình Nhớ nhau như nguyệt lung linh trăng vàng Ta mang tiếng hát âm vang Thương thương nhớ nhớ trên đàng ta đi !
Miền Trung quê hương tôi Tháng 7-2005
Miền Trung quê hương tôi Ruộng quắn khô cằn, đất cày lên sỏi đá Một nắng hai sương, giọt mồ hôi lã chã Cơm độn ngô khoai, từ thuở mới chào đời Những khó nghèo, đập giũa con người tôi Theo thời gian, thường già hơn trước tuổi Miền Trung quê hương tôi Miền thùy dương, biển ngàn khơi gió gọi Sóng điệp trùng, xô đẩy kéo bờ xa Dãy Trường Sơn nghiêng rừng thấp mặn mà Đèo cao cả vắt đỉnh đồi dịu vợi Vừa lớn lên đã nghe tiếng mẹ gọi Bước vào đời lại thẩm thấu lời cha Nhớ không con, luôn thương nước thương nhà Dù có trải thời kỳ nào cũng vậy Miền Trung quê hương tôi Đất hẹp người đông nên đi đâu cũng thấy Mang nặng vác đau nhưng miệng thắm môi cười Một bước đến rồi, muôn bước sẽ không nguôi Khổ cực trăm chiều, nhưng giàu tình giàu nghĩa Sống đậm đà, ngọt ngào như đường lau vị mía Lòng thanh tao, hiền dịu như dừa nõn hương cau Mắt hằn sâu, luôn chứa đựng một màu Tâm dũng khí, nhuộm thanh thiên sông núi Miền Trung quê hương tôi Đất khô cằn một đời cặm cụi Sỏi đá mòn đập dũa gian lao Sóng nhấp nhô lòng chẳng xôn xao Biển gầm thét không hề khiếp phục Lại nhớ câu, sông có khúc người có lúc Lại nghe câu, khi lên dốc lúc xuống đèo Đá dẫu mòn nhưng lòng dạ đẳng đeo Sông dù cạn nhưng muôn đời không đổi Miền Trung quê hương tôi Một nguyện ước, vẹn câu thề mãi mãi Hai truân chuyên, trọn gánh vác hy sinh Ba gian lao, rèn đức tính trung trinh Bốn khó nhọc, luyện can trường nghị lực Trên đồi dốc hay tận cùng đáy vực Vẫn ngẩng đầu, và bước tới hiên ngang Mỗi bước đi là lẫm liệt đàng hoàng Không khép nép, hay gục đầu cúi mặt Miền Trung quê hương tôi Vốn khổ nghèo nên không e khúc ngặt Dẫm chông gai nên không ngại gió sương Càng gian truân càng bảo bọc hổ tương Càng hiểm hốc càng giẫm mềm sỏi đá Miền thùy dương, ôi mến thương chi lạ Sóng rạt rào, ôi ngát đượm tình quê Núi ven non, ấp ủ vẹn ước thề Sông ven biển, cưu mang tình non nước Ai có về Miền Trung Cho tôi xin gởi trước Thăm con người, và thăm cả Miền Trung Hẹn lòng hai chữ thủy chung Trọn tình non nước tận cùng mới thôi Cho tôi mang cả cuộc đời Để thương để nhớ ai người Miền Trung !
Miền Nam quê hương tôi Tháng 7-2005
Miền Nam quê hương tôi Ruộng lúa phì nhiêu, cò bay thẳng cánh Đò dọc đò ngang, sông nước hữu tình Thuyền nối sóng thuyền, lạch nối bờ kinh Hương thắm tình nồng, thơm thơm bông lúa Tiếng hát câu hò, tin yêu chan chứa Cuộc sống trong lành, gió mát trăng thanh Lồng lộng mênh mang, mây trắng trời xanh Kiều diễm mộng mơ, tranh thêu gấm vóc Miền Nam quê hương tôi Đất trời cho, ít trải qua gai góc Của bát ngàn, ít thấm vị trầm kha Sống thật chân, nên tình nghĩa đậm đà Đời non trẻ, ba trăm năm lịch sử Người Miền Nam, như câu hò tình tự Dân Miền Nam, như tiếng hát đầu đời Như con cò, bay lả lướt thảnh thơi Như con cá, nhởn nhơ trên sóng nước Miền Nam quê hương tôi Sống đơn sơ như cây tràm cây đước Luôn vỗ về như thuyền đậu bên đê Tóc buông vai, xỏa một mái ước thề Hồn êm đẹp, thuở hẹn hò niên thiếu Môi mỉm cười, kết nụ hoa hàm tiếu Mộng bình thường, dệt màu tím hoa sim Tình nồng nàn như máu chảy về tim Thật bình dị nhưng kiêu sa diễm tuyệt Miền Nam quê hương tôi Vốn bao dung không nặng nề tiểu tiết Vốn khiêm từ không câu nệ hơn thua Lợi danh chi, hoa trái sẵn bốn mùa Nhân ảnh chi, những hơn thua phù phiếm Đất Miền Nam như con tàu vĩ tuyến Để cho người Miền Bắc, với Miền Trung Chỗ dừng chân và vui sống thong dong Sau những chuỗi đầy gian truân xuôi ngược Miền Nam quê hương tôi Dù đi sau nhưng đã được về trước Ba trăm năm như hiện thể thanh bình Cho cả quê hương, đất nước của mình Bông hoa đẹp đã ngàn năm xây dựng Đất êm ả, đá mềm chân cứng Ngọc viễn đông, có sẵn bạc vàng Ngày đang lên, đợi đêm ngủ chưa tàn Trăng chiếu rọi, chờ hoàng hôn chưa tắt Miền Nam quê hương tôi Nước mặn đồng chua, nhưng lúa mùa dư dật Gạo thóc đầy sân, nắng ấm đã đem phơi Miền Nam quê của tôi ơi Tôi mang tiếng hát đầu đời lớn lên Miền Nam đi dễ khó quên Như sông bến nước mon men bên đường Hò đưa tiếng nhạc du dương Như bông lúa sớm vương vương nắng chiều Cầu tre lắt lẻo cầu kiều Người đi kẻ đến dập dìu lại qua Tôi mang tiếng hát lời ca Bập bùng bếp lửa mọi nhà Miền Nam Tôi mang khúc nhạc lên đàng Lúa reo gió nắng Miền Nam chan hòa Miền Nam là lá là hoa Như thêu nến ngọc kết tòa thiên thư ! Miền Nam, quê của tôi ơi !
Thơ Mặc Giang
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |