Chi tiết tin tức

Tưởng

21:49:00 - 30/12/2018
(PGNĐ) -  Huy cảm thấy nhức đầu kinh khủng. Những dòng chữ trong trang sách trước mặt Huy tối sầm đi, hệt như người vừa đi ngoài nắng gắt bước vào nhà… Huy không lạ gì căn bệnh mà mình đã điều trị gần một năm nay. Chứng cao huyết áp vô căn. Bác sĩ bảo không tìm ra nguyên nhân sau khi đã tiến hành một loạt các xét nghiệm, siêu âm, X-quang,… Huy giờ phải đều đặn uống thuốc mỗi ngày một viên lúc 7 giờ sáng.

 

buong.jpg
... chỉ duy nhất một chữ BUÔNG - Ảnh minh họa

Dạo gần đây, ngoài uống thuốc, Huy cũng tăng cường đi bộ để vừa kiểm soát cân nặng, vừa đảm bảo máu huyết lưu thông, tốt cho tim mạch. Mấy tháng nay tình hình huyết áp ổn định, không còn hiện tượng hoa mắt nhức đầu nữa. Huy nghĩ, mình đã uống thuốc, tập thể dục, kiêng ăn mặn, bớt mỡ, bớt ngọt… mà sao bệnh đã thuyên giảm nay lại tái phát.

Càng suy nghĩ, Huy càng nhức đầu hơn, mắt hoa lên.

*

Huy bồn chồn. Chờ đến hôm sau, hôm sau nữa, tình trạng nhức đầu và tối sầm mắt vẫn cứ tiếp diễn. Huyết áp 170/110, cao bằng lúc chưa điều trị. Huy nhớ người ta bảo dùng thuốc một thời gian dài sẽ có dấu hiệu kháng thuốc, tức thuốc uống vào sẽ không còn tác dụng… 

Lại mất một buổi sáng với các xét nghiệm, siêu âm, X-quang. Thật kỳ lạ. Kết quả vẫn cho thấy các chỉ số hết sức bình thường, thậm chí tốt hơn năm ngoái… 

Trong khi in đơn thuốc, bác sĩ lại dặn Huy cần duy trì uống thuốc đều đặn, kiêng ăn mặn, cữ mỡ và chất ngọt. 

- Tất cả những gì bác sĩ dặn em đều đã  làm theo, ngoài ra còn đi bộ tập thể dục - Huy nhỏ nhẹ đáp.

- Phải có gì bất thường chứ! Bác sĩ nhíu mày. Không có lý nào. Thôi được, vậy tôi sẽ đổi thuốc điều trị. 

Huy bắt đầu uống theo đơn thuốc mới…

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày. Nỗi thất vọng càng tăng khi chỉ số huyết áp vẫn ở mức cao và còn thêm chứng không ổn định, lúc 170/110, khi 165/100, có lúc giảm xuống 145/95, tất cả đều vượt ngưỡng an toàn…

Huy quá mỏi mệt, còn lâu mới tới ngày tái khám. Giờ không thể quay lại báo với bác sĩ là thuốc không có tác dụng trong khi chỉ dùng có ba ngày. Đành phải kiên nhẫn chờ…

Đau đầu. Choáng. Mắt tối sẫm. Huy gượng vịn bàn đứng lên, xoa xoa lòng bàn tay cho ấm, áp vào hai bên mang tai, rồi đi qua đi lại nhẹ nhàng. Cũng đỡ được đôi phần. Huy nhớ hôm nay đã uống thuốc rồi và vì là liều duy nhất lúc 7 giờ sáng nên không thể uống thêm, đành chờ qua ngày mai. 

Hôm sau, tình trạng vẫn y như cũ. Huy cảm thấy lo sợ. Càng hoang mang, huyết áp lại càng không ổn định. Rốt lại là vì sao? Huy sẽ tiếp tục với tình trạng này đến bao giờ? Vừa nguy hiểm vừa kiệt sức. 

Một người bạn bảo, Huy bị bệnh là do tâm mà ra.

- Đời nào. Tôi không để tâm hại ai. Tôi sống lương thiện. Tâm tôi tốt mà - Huy gạt phắt.

- Tôi nghĩ ông cần hiểu ý tôi nói đã. Một khi chưa nhận ra được gốc rễ của vấn đề thì ông sẽ không biết cách khắc phục.

Tận đáy lòng, Huy không thấy thuyết phục. Ở nơi làm việc, Huy vốn là người được nhiều người yêu mến. Hỏi về Huy, chắc sẽ nhận được nhiều lời tốt đẹp. Còn ở nhà, Huy là người con hiếu thảo, người anh hết mực thương em.

Huy lơ lửng như rơi vào một khoảng không không trọng lực. Càng nỗ lực tìm ra  câu trả lời, thì câu trả lời dường như là những vật thể lửng lơ bay xung quanh không theo một quỹ đạo nào và không thể nắm được khiến Huy chới với.

Còn mười ngày nữa mới đến ngày tái khám…

*

Huy hồ hởi đến phòng khám. 

Bác sĩ cho biết huyết áp đã ổn, nhưng Huy khăng khăng mình vẫn bị chứng nhức đầu và chóng mặt hành hạ.

Bác sĩ lắc đầu nói: - Vậy phải xem sinh hoạt của anh thế nào!

Huy vốn là người sống điều độ. Một ngày của Huy bắt đầu từ 5 giờ sáng, đi bộ, chạy bộ khoảng một giờ rồi nghỉ ngơi, ăn sáng, đi làm. Trưa ăn cơm đúng giờ. Tối nghỉ ngơi thư giãn và không thức khuya, ngủ đúng giấc. Tuyệt đối không thuốc lá hay rượu bia.

Huy đi từ hoang mang này đến hoang mang khác. Có khi nào mình mắc chứng bệnh lạ không? Hay là bệnh hoang tưởng?

Huy uể oải rời phòng khám, chạy xe đến cơ quan. Đầu óc lửng lơ. Cơn chóng mặt đột ngột ập tới giữa chừng. Xây xẩm. Tấp xe vào lề ngồi nghỉ ngơi một lát, Huy quyết định gọi điện thoại báo xin nghỉ bảy ngày phép còn lại trong năm để giải quyết việc cá nhân.

Đang mùa cuối năm, còn rất nhiều công việc cần giải quyết, nhưng với tình trạng sức khỏe không tốt như vậy, Huy buộc phải tạm dừng. Huy không muốn mình kiệt sức rồi đột quỵ tại nơi làm việc giống như nhiều nhân viên Nhật Bản gặp phải mà các báo và truyền hình hay đưa tin.

Hai ngày nghỉ phép vụt trôi qua. Ngày đầu, tình trạng chóng mặt giảm, Huy đinh ninh đã tìm ra nguyên nhân gây ra chứng nhức đầu và chóng mặt. Huy còn có sáu ngày nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe. Sang ngày thứ hai, tình trạng chóng mặt và nhức đầu lại xuất hiện…

Hoảng loạn cực độ. Huy nằm dài trên chiếc giường nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, cây cỏ xanh mượt sau mấy ngày mưa liên tiếp, như đối lại với Huy đang héo hắt.

Yên tĩnh quá. Huy nghe cả tiếng thở của chính mình. Huy đang đối diện với bản thân. Đối diện với bản thân thì chẳng có gì phải ngượng ngùng che giấu, Huy nghĩ. Nếu không tìm ra nguồn gốc chứng bệnh đó, sức khỏe Huy sẽ cạn dần. Người ta nói, không sợ bệnh, chỉ sợ mình không biết mình bệnh. Thật lòng, Huy có bệnh từ tâm. Nếu chỉ là thân bệnh thì các chỉ số xét nghiệm đã cho kết quả rõ ràng. Đây là lúc Huy phải thật tâm nhất với mình, không cần phải gồng lên để làm luật sư tự bào chữa nữa. 

Thành thật nhìn nhận, Huy rất tốt, sống chan hòa, thân ái với đồng nghiệp và mọi người, người khó tính đến mấy cũng khó trách Huy được. Nhưng đó chỉ là bề nổi. Tận trong lòng, Huy hiểu tính hay ganh tỵ và so sánh mình với người khác. Đi họp lớp, nghe người ta nói người này đang làm chức vụ này, chức vụ kia, bề ngoài Huy có vẻ không quan tâm “vì ai có phận nấy”. Người ta đi đến địa điểm họp lớp bằng ô-tô - giờ đi lại bằng ô-tô cũng hết sức bình thường, nên Huy có đi đến đó bằng xe máy hay ô-tô cũng không nói lên điều gì. Người này thu nhập cao hơn thì cũng có người kia thu nhập thấp hơn. Thế nhưng đêm về, Huy thường mất ngủ vì suy nghĩ: anh bạn đó có gì hơn mình, hồi đi học lẹt đẹt giờ sao có vị trí vậy? Chắc có gì tiêu cực đây? Còn cô bạn này đi làm cũng như mình, nghe đâu lương còn thấp hơn, lại nuôi hai con đang tuổi đi học thì làm gì có tiền mua xe, chắc là vay ngân hàng hoặc làm ăn không đàng hoàng… 

Nhìn vào đâu Huy cũng thấy một mảng xám và tự vẽ ra những lý do xấu nhất để luận giải cho những thành công của người này, người khác. Ở công ty cũng vậy, khi ai đó được cất nhắc lên một vị trí mới, Huy đều cảm thấy con đường họ đến vị trí đó không phải bằng năng lực họ có mà bằng sự khuất tất nào đó. Huy tự bao biện mình không phải là người ganh tỵ. Chẳng qua Huy thấy những người đó không xứng đáng với những gì họ có… Ban đầu Huy thấy vui với suy nghĩ của mình vì nghĩ mình sống tốt hơn người ta, cứ vậy mà ngày lại ngày, Huy lún sâu không thoát ra khỏi cơn khủng hoảng về tâm lý vì nhìn đâu cũng không thấy được người tốt. 

Tất cả cứ xoắn xiết lấy Huy. Ngột ngạt, Huy muốn đến một nơi thật thanh tịnh cho tâm tĩnh lại.

Huy nhớ ngôi chùa nằm xa xa trong hẻm núi khuất sau những rẫy mãng cầu quanh năm lá không thể xanh do bụi đỏ hai bên đường phủ lên tầng tầng… Huy nhớ những bức tranh thư pháp treo ở phía hậu liêu. Có bức là các câu thơ thiền, có bức đơn giản chỉ một chữ, được thầy viết theo lối thảo, như: Nhẫn, Yên, Phúc, Lộc, Thọ. Trong đó, Huy có dịp xem qua một bức, mà Huy chưa từng nghĩ bản thân sẽ thực hiện để có được tâm an lạc. Bức tranh đó lẩn khuất trong nhiều những bức tranh khác, chỉ duy nhất một chữ “BUÔNG”. 

 

Tr.Q.T

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin