Chi tiết tin tức

Thổn thức mùa Vu lan

21:57:00 - 29/08/2015
(PGNĐ) -  Tối nay, vào Facebook, thấy người ta đồng loạt thay đổi ảnh đại diện là những bông hồng tươi thắm, chợt nhận ra một mùa Vu lan đã về giữa cái se se lạnh của thành phố những ngày trở gió sang thu. Ngồi bó gối bên ô cửa sổ gác xép tầng hai, ngắm dòng người ngược xuôi vội vã, con lại thấy nhớ mẹ nhiều hơn!

Tháng Bảy ta, vào những ngày thành phố nắng gắt, con chỉ ước rằng, trời hãy đổ mưa thật to để nước cuốn đi mọi oi nồng, ngột ngạt. Con chỉ nghĩ cho riêng mình mà nào đâu thấu hiểu nổi, nơi quê xa, mỗi ngày, mẹ phải “trông trời, trông đất, trông mây” mong cho nắng đượm đều để sợi rơm, hạt thóc nhanh khô.

"Đôi lúc con còn không hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa? Mẹ đã cho con hình hài khỏe mạnh, nhưng chính con đã nhuộm vào tâm hồn mình những sắc màu ố tạp của tính toan, ích kỷ, bon chen..."

Và khi con vừa khấp khởi mừng vui, vừa nhí nhảnh xòe tay đón lấy từng đợt mưa rào lộp độp rơi trên mái tôn căn phòng trọ chật hẹp và lắc lư đầu tóc theo bản nhạc rock sôi động quen thuộc thì nhận được một cuộc điện thoại của cái Na nhà mình từ quê gọi lên, đầu dây bên kia, giọng em nức nở chìm trong tiếng mưa dài rấm rứt: “Anh ơi, mưa to quá, tan học, em chạy mưa không kịp cả sân lúa ướt nhẹp hết rồi. Còn mẹ thì đi gặt ngoài đồng xa mãi chưa về, em sợ quá anh ạ...”.

Chiếc điện thoại trên tay con như sắp sửa rớt xuống. Trước mắt con lúc này là hình ảnh một khoảnh sân đầy lúa ngập nước lềnh bềnh, là những giọt nước mắt giàn giụa của em, là những vết chân chim hằn sâu thêm trên gương mặt đậm màu thời gian của mẹ.

Con đã vô tâm lãng quên tháng Bảy, quên đi vành lưng mẹ mảnh gầy dãi nắng dầm mưa bươn chải gặt hái trên cánh đồng trĩu vàng lúa chín. Vừa chỉ mới rũ bỏ bùn đất quê nghèo để bước ra thành thị phồn hoa trọ học, con đã khước từ, tẩy rửa tất cả những gì từng gắn bó mật thiết với một thời ấu thơ ắp đầy kỷ niệm của con để cố sống như một người gốc thành phố “chính hiệu”. Bởi con luôn lo ngại bị người ta cười nhạo quê mùa.

Đôi lúc con còn không hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa? Mẹ đã cho con hình hài khỏe mạnh, nhưng chính con đã nhuộm vào tâm hồn mình những sắc màu ố tạp của tính toan, ích kỷ, bon chen...

Con luôn tự hào rằng mình đã đỗ vào một trường đại học danh tiếng, lại có thể tự túc mọi khoản chi phí sinh hoạt nơi thành phố đắt đỏ này bằng công việc gia sư. Cứ nghĩ đến chuyện mấy đứa bạn vẫn hằng rối rít gọi điện về vòi vĩnh xin tiền cha mẹ đều đặn mỗi cuối tháng, con mỉm cười cho rằng ít ai làm được như con.

Năm này sang năm khác, ngày Quốc tế phụ nữ, ngày Phụ nữ Việt Nam, rồi ngày sinh nhật mẹ cứ lần lượt trôi qua... Đã bao lần con nhủ lòng sẽ gọi điện về chúc mẹ một lời chúc thật ý nghĩa, nhưng rồi chẳng thể thực hiện được. Vì con cho rằng những lời sến sẩm, sáo mòn và hoa mỹ như vậy không hợp với một người phụ nữ thôn quê quanh năm chân lấm, tay bùn như mẹ. Lại có khi con ngụy biện với chính lương tâm mình rằng, tại vì con bận rộn quá...

Tháng Bảy này có ngày lễ Vu lan - ngày mà mọi đứa con luôn cố gắng làm những điều tốt đẹp nhất để báo hiếu cha mẹ. Những vần thơ đầy xúc động của Đỗ Trung Quân mang đến cho con một thông điệp rằng, hãy gửi đến mẹ những sự quan tâm và lời yêu thương chân thành nhất trước khi quá muộn màng: “Con không đợi một ngày kia/ Có người cài lên áo cho con một nụ hồng bạch/ Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ/ Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng/ Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ/ Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình?”.

Con biết, ngay cả trong ngày lễ Vu lan tháng Bảy, mẹ vẫn tần tảo đi làm, vẫn tất tả bươn chải khắp nơi để kiếm từng đồng tiền lẻ dành dụm nuôi chúng con ăn học nên người. Đối với mẹ, không có ngày nào là dành trọn cho mình, mà tất thảy cả ba trăm sáu mươi lăm ngày trong một năm, mẹ đều dành hết cho chúng con!

Thành phố về đêm càng tĩnh mịch hơn bởi một tiếng chuông chùa văng vẳng... Tiếng chuông khi gần, khi xa ngân lên trong gió đêm như chạm vào thẳm sâu ngõ ngách tâm hồn con để thầm nhắn nhủ với con rằng, mùa Vu lan này, vẫn còn kịp để con tìm về bên mẹ kính yêu.

Lặng ngồi bên ô cửa nhỏ, con ngoái trông về phía quê nhà, tự dưng, khóe mắt cay nồng thổn thức. Mẹ ơi, con còn nợ mẹ nhiều, nhiều lắm...

Phan Đức Lộc

Nguồn: GNO

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin