Chi tiết tin tức

Bên tách trà hoài niệm cũ

21:54:00 - 21/12/2013
(PGNĐ) -  Trong cái thanh bình, tĩnh mịch của núi rừng Đại ngàn mỗi sáng tôi được bạn chế trà cho uống, được nghe tiếng chuông đại hồng từ phía chân đồi điểm lại ngân dài từng hồi đồng thời lan vọng bài kệ “ Nguyện tiếng chuông này vang khắp pháp giới. 

Mùa đông năm ấy, ngày tháng không còn nhớ rõ. Một buổi khuya sớm, tôi thức dậy thì thấy bạn đang ngồi bên ngọn bạch lạp nấu nước pha trà. Tiếng nước trong bình mới đun kêu rì rào tôi cứ ngở có mưa to. Tôi nằm như thế đưa mắt trộm nhìn bạn với ý thức xem xem bạn làm gì những khi trầm lắng nhất. Chậm rãi, cẩn trọng bạn đốt lên nén trầm. Mùi trầm thơm khói ngả quyện kín khắp phòng tôi thấy hạnh phúc bình an, ấm ấp lạ kỳ. Tôi nhìn bạn thật lâu, trân quý bạn, trân quý đời sống nâu sồng giản dị qua niềm vui lui tới chỉ trà và trầm, trân quý lây cả không gian núi rừng mà chúng tôi đang hiện diện. Chính nơi đây đã cho tôi một đời sống êm đềm mà mãi sau này đi đâu tôi cũng nhớ. Nhiều lúc buồn bã trống vắng nhất, tôi đưa niệm thầm gợi quá khứ nhớ về núi rừng Đại Ngàn. Hình ảnh thân quen được vẽ lại qua trí tưởng, tôi lại dễ dàng tìm thấy hạnh phúc nội tâm; niềm vui hạnh phúc đương nhiên như một năng lượng động lực tinh thần thúc đẩy đưa tôi hướng về phía trước…

Trong cái thanh bình, tĩnh mịch của núi rừng Đại ngàn mỗi sáng tôi được bạn chế trà cho uống, được nghe tiếng chuông đại hồng từ phía chân đồi điểm lại ngân dài từng hồi đồng thời lan vọng bài kệ “ Nguyện tiếng chuông này vang khắp pháp giới. Xa xôi tăm tối cũng đều nghe. Những ai lạc bước mau dừng lại. Tỉnh giấc hôn mê thấy nẻo về”. Tiếng chuông như nhắc nhở anh em chúng tôi không được biếng trễ hay giải đãi, phải tinh tấn, tinh tấn không ngừng. Mỗi khi thấy tôi động đậy bạn lại nói nhỏ “ trà chứ!”. Tôi cũng đang đợi lời mời thân mật ấy, lời mời làm tôi quên hết cái se lạnh bên ngoài. “Rồi, cho mình một ly!” Tôi bước xuống đơn làm vài việc cho cá nhân, xong, trở lại phòng tận hưởng cái hạnh phúc đơn sơ hiện tại tuyệt vời. Tôi ngồi xuống xếp bằng cạnh bàn trà thế hoa sen, lưng thẳng và tập thở, nhận diện những cảm thọ đang có mặt nơi tôi. Trong lúc chờ bạn rót cho một tách trà nóng, tâm tôi rỗng rang bình an tĩnh lặng. Bạn đẩy tách trà mới pha về hướng tôi. Tách thủy tinh ôm trọn lồng bàn tay. “ Mời thầy, trà này coi vậy mà uống ngon”. Im lặng… tôi bưng chung trà bằng cả hai tay, cả tấm lòng xoay xoay đưa lên ngang tầm mắt nhìn rồi từ tốn nhắp từng ngụm nhỏ. Những phút như thế tôi cảm nhận linh thiêng, linh thiêng hơn cả buổi thiền trà nghi lễ mà tôi từng tham dự. Tôi thích sự đơn giản không cầu kì, càng đơn gian tôi thấy con người càng chân thành yêu thương thiệt tình bản chất sống của mình. Bao cơn gió bấc thổi cứ đập mạnh luồn qua cánh cửa kêu lẹt kẹt vu vu. Tôi nói:“ sao sáng nay trời gió thế!” thanh thản bạn trả lời: “ đang chuyển tiết sang Đông”. Mùa đông nơi đây thì lạnh lắm. Tôi thích cái lạnh se buốt hiu hiu hơn là những cơn lạnh gắt. Buổi sớm nắng lên sương mờ giăng giăng đi thiền hành dưới cái lạnh thì có cảm giác thích thú vô cùng. Mặc áo ấm, ngắm mắt trời, tiết lạnh đời còn gì bằng! Cố nhiên không phải người nào cũng có cảm giác như tôi? Dạo ấy bạn làm tri khố, làm giỏi nên được đại chúng khen, tôi vui tìm mua bịt trà Ô long tặng bạn. Bạn nói “ tiền đâu mà mua?” Tôi trả lời “ tiền tháng”. Bạn kéo tay tôi “ thế thì vào phòng làm bình trà cái đã, có bánh Trâm Anh ngon lắm!” Vừa uống trà vừa ăn bánh chúng tôi nhìn nhau mà cười, mà có mặt cho nhau cùng enjoy giây phút này. Ngày tôi rời Đại Ngàn, bạn tiễn ra bến xe và chỉ nói câu chân tình ngắn gọn “bảo trọng”. Tôi nhắm mắt thẳng mạch lên xe không ngoái lại, vi vu theo sóng gọi mù khơi.

Tâm rạng người đi kẻ ở thẩm thấu ray rứt thân tâm chạnh lòng trên đóa mi sầu, tôi mong ngày tháng qua mau cho trôi vào quên lãng những hoài niệm nhớ thương. Phải là vậy để không còn lo âu, để đường trần ta mãi rong chơi, tháng năm quên lãng người ơi không nhớ gì. Tôi sẽ tập quên tập nhớ gì đẹp nhất nuôi dưỡng đời sống tôi.

Giữa khoảng vắng yên ắng này, tôi nhặt tâm tư phiêu linh kết tinh dặm trường cô lữ mà nhìn quá khứ, gợi cảnh, gợi người xưa. Buồn thay, cảnh xưa không còn, người xưa biệt tăm. Nhưng bao hoài niệm dĩ vãng được mệnh danh là quá khứ còn đang tiếp diễn trong tôi, nuôi tôi hạnh phúc từng ngày bởi từ lâu tôi đã hiểu: hiện tại được làm bằng quá khứ và quá khứ là tiếp nối của hiện tại. Tôi nghĩ quá khứ hay hiện tại chỉ là ý niệm thời gian do tâm thức mình quy ước.

Sớm mai này thức dậy trong ánh đèn, tôi nâng tách trà lên nhìn, chỉ thấy bóng mình đơn độc hư vô, tôi bỗng nhớ về bạn với Đại Ngàn ngày tháng xa xăm."Se se hơi lạnh mùa đông, trà thơm lại nhớ tấm lòng người xưa". Rồi đây tôi sẽ định vị lại sự tồn tại của mình nơi cõi đời này.

 

Hồng Bối – HC

Bình luận
Gửi bình luận của bạn

Danh bạ website Phật giáo
Sự kiện - Hội thảo
  • Về Thiền học khởi nguyên của Phật Giáo Việt Nam
  • Giới thiệu sách - Tìm người trong hơi thở
  • Chuyện xưa... mai trắng Hà thành
  • Đôi dòng xúc cảm
  • 108 Lời tự tại – Nâng cao phẩm chất cuộc sống
  • Ai trộm chuỗi tràng hạt của Phật?
  • Em nên đi tu hay lấy chồng?
  • Trần Nhân Tông – đức Vua, Phật hoàng của dân tộc Việt
  • Bình an giữa cuộc đời
  • Ăn và Đạo Pháp

Đăng ký bản tin