Chi tiết tin tức Phóng dật bị Thiên thần quở trách 22:58:00 - 18/01/2019
(PGNĐ) - Phóng dật loạn động là những phiền não chướng ngại rất dễ xảy ra cho người tu hành khi đối duyên xúc cảnh mà thiếu vắng chánh niệm. Các biểu hiện như nói năng cười giỡn quá mức, ca hát nghêu ngao, trong thì buông thả sáu căn, ngoài thì chạy theo sáu cảnh, tâm không an tịnh, thân chẳng oai nghi… được gọi là phóng dật.
Từ thời Thế Tôn cho đến tận ngày nay, phóng dật là căn bệnh khá phổ biến và thường lây lan. Dĩ nhiên người tu cũng cần thư giãn, giải trí nhưng phải có chừng mực, cách thức cũng không giống với người đời, nói chung là vui trong chánh niệm. Còn vui mà thất niệm thì phóng dật, loạn động, mất hết oai nghi và tế hạnh của người tu.
Một khi đã rơi vào phóng dật thì khả năng thân giáo không còn. Hình ảnh người tu trở nên nhạt nhòa, thậm chí là tầm thường, không gây được ấn tượng tốt cho mọi người. Không chỉ bị người coi thường, Thiên thần cũng xem thường, buông lời quở trách nặng nề. “Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp Cô Độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có các Tỳ-kheo ở Câu-tát-la du hành trong nhân gian, nghỉ lại trong một khu rừng, nói năng cười giỡn suốt ngày, tâm tán loạn không định được, buông thả các căn, chạy theo sáu cảnh. Lúc ấy Thiên thần ở trong rừng này thấy những Tỳ-kheo này không thu nhiếp oai nghi, tâm không vui, nói kệ: Trước đây chúng đệ tử Chánh mạng của Cù-đàm Tâm vô thường, khất thực Vô thường, dùng giường chõng Quán thế gian vô thường Nên cứu cánh thoát khổ. Nay có chúng khó nuôi Sống ở chỗ Sa-môn Xin ăn uống mọi nơi Dạo khắp hết mọi nhà Mong của mà xuất gia Không phải nguyện Sa-môn Tăng-già-lê lết phết Như trâu già kéo đuôi. Bấy giờ các Tỳ-kheo nói với Thiên thần: Ông chán ghét chúng tôi chăng? Lúc ấy, Thiên thần kia lại nói kệ: Không chỉ tên dòng họ Không nêu đích danh ai Mà nói chung chúng này Nêu rõ điều bất thiện Tướng lậu hoặc mới bày Phương tiện chỉ lỗi lầm Ai siêng năng tu tập Tôi quy y kính lễ. Sau khi được Thiên thần nhắc nhở rồi, các Tỳ-kheo kia đều chuyên tinh tư duy, đoạn các phiền não, đắc A-la-hán”. (Kinh Tạp A-hàm, kinh số 1343) Trước một hội chúng loạn động, thiếu oai nghi, mọi người và Thiên thần đều thất vọng. Tất cả đều khởi lên ý tưởng, họ không phải là người tu, chẳng phải đệ tử chân chính của Sa-môn Cù-đàm. Họ là những người vì lợi dưỡng, vì miếng cơm manh áo mà mặc lên mình chiếc y hoại sắc. Những người này sống mòn mỏi, dù cũng cạo đầu đắp y nhưng lếch thếch như con trâu già kéo lê chiếc đuôi của mình. Thực ra, ai cũng kính Phật và trọng Tăng. Vấn đề là Tăng phải ra Tăng, tức thân đủ oai nghi tề chỉnh, tâm chánh niệm vững vàng, đầy đủ giới định tuệ thì người, chư thiên và quỷ thần mới tôn trọng, quy y và kính lễ. Thành ra phải chân tu thực học, ít nhất cũng nhiếp được phóng dật, loạn động. Chính đức tu mới cảm hóa mọi người. Trong việc tu hành, sự ngoại hộ có vai trò quan trọng. Các bạn đồng tu góp ý, Thiên thần quở trách cũng là ngoại hộ. Nếu biết lắng nghe với thiện chí, thấy cái sai của mình sửa đổi quyết không phóng dật thì chắc chắn có sự tiến tu và hướng đến sự chứng đắc các Thánh quả. Quảng Tánh
Bình luận
Gửi bình luận của bạn
|
Tin nhiều người đọc Danh bạ website Phật giáo Sự kiện - Hội thảo
Đăng ký bản tin |